Phải Coi Chừng, Giữ Mình Khỏi Mọi Thứ Tham Lam (Lc 12,15) – Bài Giảng Lễ Chúa Nhật 18 Thường Niên – Năm C

Các bài đọc chủ nhật hôm nay có thể làm cho chúng ta khó chịu

Qôhêlết không phải là triết gia, nhưng là một nhà giảng thuyết, một tín hữu viết cho các tín hữu của mình. Ông nói rằng con người xây dựng cuộc đời mình trên những giá trị hư không. Họ vất vả thu tích của cải. Họ phung phí sức lực để làm giàu cho cuộc sống gia đình và xã hội. Rồi đến cuối đời, họ nhận ra rằng tất cả chỉ là phù vân và họ đã lầm đường.

Vì thế bài đọc nầy đặt cho chúng ta câu hỏi nền tảng. Đúng hơn, đó là một lời mời gọi trở về cốt lõi của lòng tin. Điều trước tiên là nhớ rằng Thiên Chúa là đấng Tạo dựng nên chúng ta và Người say mê yêu thương thế gian. Mọi cố gắng tìm kiếm hạnh phúc bên ngòai Thiên Chúa đều như công dã tràng. Tất cả những gì chúng ta có, tất cả những gì chúng ta là đều là ơn ban của Thiên Chúa. Thái độ duy nhất xứng đáng cho một người tín hữu là đặt trọn niềm tin tưởng vào Thiên Chúa và xây dựng cuộc sống của chúng ta trong Người. Chúng ta được qui hướng về hai giới luật yêu mến Thiên Chúa và yêu thương tha nhân. Đó là nơi mà chúng ta tìm ra hạnh phúc đích thực duy nhất.

Bài Tin mừng kể lại câu chuyện về người thanh niên đến với Chúa Giêsu để xin Ngài làm trọng tài chia gia sản nhà anh. Ai cũng biết rõ đó là kiểu tranh chấp thường thấy khắp nơi, và khiến người ta lo lắng suốt đời. Chúa Giêsu mạnh mẽ phản ứng lại. Sứ mạng của Ngài không phải là làm quan án lo chuyện làm ăn thay cho chúng ta. Để giải quyết những chuyện ấy, chúng ta hãy đi đến các nhà chức trách. Còn đối với Ngài, thì ưu tiên lớn nhất chính là làm sao để Tin mừng được loan báo cho tất cả mọi người. Toàn bộ Tin mừng nói với chúng ta rằng chúng ta được dựng nên cho Thiên Chúa. Đó là niềm đam mê lớn của Chúa Giêsu. Nếu chúng ta tiếp nhận sứ điệp hi vọng ấy, chúng ta có thể thay đổi cuộc sống của mình. Và để giúp mọi người hiểu rõ hơn, Chúa Giêsu kể câu chuyện về một địa chủ giàu có muốn khoe cho mọi người thấy mình giàu. Đồng lúa mênh mông đem lại hoa màu nhiều không chỗ chứa, đặt ra cho ông ta một vấn đề: ông không biết tích trử nó vào đâu vì kho lẫm của ông thì quá nhỏ hẹp.

Bấy giờ ông quyết định xây thêm những kho lớn hơn để chứa tất cả sản nghiệp của mình. Ông nghĩ rằng khi thực hiện xong dự tính ấy, ông có thể an tâm thụ hưởng cuộc sống giàu sang. Có nhiều người cũng có những dự phóng tương tự. Và để làm điều đó, họ chấp nhận làm mọi sự, cả những điều bất chính.

Nhưng Thiên Chúa cho người ấy hiểu rằng đó là điều ngu dại. Họ xây dựng đời mình bằng việc thu tích của cải. Họ chỉ quan tâm đến việc làm ra càng nhiều của cải càng tốt nhưng không chắc sẽ được hưởng dùng, nhất là họ phung phí sức khỏe để ki cóp nó. Và những thứ nầy sẽ không đem lại một ích lợi gì cả sau khi chết. Chúng sẽ qua tay người khác, và có nguy cơ bị phung phí. Thánh Augustinô đã nhắn nhủ: “Bạn đã tạo ra một sản nghiệp; đời của bạn chất chứa đầy sự lo lắng không sinh lợi. Vì thế, cuộc đời không có ý nghĩa gì cả”.

Hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy đảo ngược các giá trị trần thế. Ngài khuyên chúng ta hãy trở nên giàu có cho Thiên Chúa. Thánh Tông đồ Phaolô cũng khuyên bảo chúng ta điều tương tự bằng một kiểu nói khác: “Anh em hãy tìm kiếm những thực tại trên trời”. Nhờ phép Rửa tội, chúng ta đã trở nên những con người mới được tái tạo theo hình ảnh Thiên Chúa. Tuy nhiên chúng ta vẫn còn phải sống giữa những thực tại trần gian. Chính đó là nơi mà chúng ta phải chiến đấu chống lại một những khuynh hướng không thích hợp, đặc biệt là thờ phượng các bụt thần. Điều mà Chúa Giêsu muốn dạy, đó là cả cuộc sống chúng ta phải hướng về Thiên Chúa. Ở  ngòai Thiên Chúa, tất cả đều là phù vân.

Xây dựng cuộc đời trên Thiên Chúa, điều đó đòi hỏi phải liên kết với Đức Kitô. Ngài là Đường, là Sự thật và là Sự sống. Chính nhờ Ngài mà chúng ta được mời gọi vượt qua để đến với Thiên Chúa Cha. Nếu chúng ta dành cho Ngài vị trí ưu tiên, cuộc đời chúng ta sẽ đầy tràn tình yêu của Ngài. Chúng ta sẽ biết cách yêu thương như Ngài và cùng với Ngài cống hiến những gì tốt đẹp nhất của chúng ta. Nhưng cũng giống như ánh sáng, tình yêu ấy đến từ Chúa. Nếu chúng ta muốn giải sáng và tỏa sáng chung quanh, chúng ta phải để thời giờ mà tiếp nhận nó.

Để chấm dứt, tôi xin kể lại một chứng từ: có một vị Giám mục kia đã được mời đến tham dự một bữa cơm gia đình. Cuối bữa ăn, mấy đứa trẻ khoe với ngài thiên thần của chúng. Nghe nói thế, ngài vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng đi theo chúng cùng với cha mẹ đến một căn phòng. Họ đứng trước một đứa bé trai tàn tật, tứ chi hoàn toàn bị tê bại. Bà mẹ đã nói cho ngài biết rằng bé Micae là một thiên thần mà Thiên Chúa gởi đến để dạy cho cả nhà biết yêu thương. Và khi họ đã học được bài học quan trọng ấy, bé sẽ trở về với Chúa. Vị Giám mục vô cùng xúc động và sau vài giây im lặng, ngài đã trả lời: “Các con nói đúng. Và Cha ước mong nhiều người hơn nữa có thể nhận ra các sứ giả mà Thiên Chúa gửi đến để học bài học: Làm sao để yêu thương?

Ước gì chúng ta có thể nhớ mãi sứ điệp nầy: kho tàng của chúng ta ở trong tim chúng ta.

Phục vụ Lời ĐCV Xuân Lộc

Comments are closed.