Trong bầu khí lễ Giáng sinh, Phụng vụ mời gọi chúng ta mừng lễ Thánh gia của Đức Giêsu, Đức Maria và Thánh Giuse. Đó là một gia đình nhân loại rất đơn sơ, nhưng hoàn toàn để cho đức tin hướng dẫn. Chúa Giêsu, Con vĩnh cửu của Cha, đã nhập thể trong một gia đình nhân lọai, gia đình của Đức Maria và Thánh Giuse. Chính từ các Ngài mà Chúa Giêsu đã học cách làm người, đã tiếp nhận những cách thức nhìn và hành động đánh dấu từng giai đoạn lớn khôn của đứa trẻ, có ảnh hưởng trong suốt cả cuộc đời. Cũng chính từ cha mẹ mà Ngài đã học ngôn ngữ loài người để sau nầy có thể sử dụng để nói Lời Thiên Chúa.
Biến cố được Tin mừng kể lại hôm nay là câu chuyện duy nhất mà người ta biết được về cuộc đời thơ ấu của Chúa Giêsu. Vào lúc Đức Maria và Thánh Giuse rời Giêrusalem để trở về Nagiarét, Chúa Giêsu không đi theo các ngài, nhưng còn nán lại trong Đền thờ. Đó không phải là do tính khí thất thường hay khinh suất trẻ con, nhưng là do một quyết định tự ý và có suy nghĩ. Ngài muốn cho thấy rằng ở trong Đền thờ, nhà Thiên Chúa Cha Ngài, cũng là ở trong nhà Ngài. Trước khi là con Đức Maria, Ngài đã là Con Thiên Chúa Cha Ngài.
Tất cả chúng ta đều hiểu được nỗi lo âu của Đức Maria và Thánh Giuse: lo cho con có thể bị bọn cướp bắt cóc, hoặc bị tai nạn. Và cũng như mọi bậc cha mẹ có con bị lạc mất, các ngài sợ điều tệ hại hơn có thể xảy ra cho con mình. Sau ba ngày vất vả tìm kiếm khắp nơi, các ngài mới tìm gặp Chúa Giêsu trong Đền thờ, đang tranh luận với các thầy tiến sĩ Luật.
Trong nỗi âu lo đè nặng, Đức Maria không thể che dấu sự đau khổ của mình: “Tại sao con đã làm cho cha mẹ như thế?”. Chúa Giêsu đã trả lời: “Cha mẹ không biết rằng con phải ở trong nhà của Cha con sao?”. Ngài cho họ thấy rằng Ngài hòan toàn dấn thân lo phục vụ Cha mình. Từ lúc còn trẻ, Ngài đã là người thờ phượng tuyệt hảo. Ngài luôn đặt sứ mạng của mình trước mọi quan tâm khác. Chắc chắn Đức Maria và Thánh Giuse đã phải trải qua nhiều khó khăn để có thể gắn bó với chương trình mầu nhiệm của Thiên Chúa đối với Chúa Giêsu, con của họ. Đó là cả một cuộc hành trình dài trong đêm tối.
Rồi đến một ngày kia, khoảng hai mươi năm sau, một lần nữa Đức Maria lại mất Chúa Giêsu. Dưới chân thánh giá, mẹ sẽ sống lại cuộc Khổ nạn đau đớn tột cùng. Nhưng lần này, sau ba ngày mẹ sẽ gặp lại Ngài. Ngài sẽ không còn ở nhà, không còn ở trong Đền thờ Giêrusalem nữa, mà ở trong nhà Cha Ngài. Biến cố Phục sinh soi sáng biến cố được kể lại trong đoạn Tin mừng chủ nhật hôm nay. Toàn bộ sách Tin mừng cho thấy Chúa Giêsu thật sự say mê tình yêu đối với Cha Ngài, được tỏ hiện ngay từ những năm tháng đầu đời, như trong biến cố được thuật lại hôm nay.
Sứ điệp Tin mừng hôm nay là bài học cho cuộc sống và có ý nghĩa về vị trí mà chúng ta dành cho Thiên Chúa trong gia đình. Nó nhắc chúng ta nhớ rằng tất cả phải tùy thuộc vào Thiên Chúa, rằng Thiên Chúa phải được phụng thờ trên hết mọi sự. Người mong muốn rằng chúng ta phải dành cho Người vị trí tuyệt đối ưu tiên trong cuộc sống của chúng ta.
Kinh nghiệm lạc mất con của Đức Maria và Thánh cả Giuse cũng là một bài học lớn trong việc giáo dục con cái. Mọi cuộc sinh ra đều có nghĩa là một sự đoạn tuyệt, mọi đường lối giáo dục đều luôn bao hàm một sự xa cách. Cầu nguyện và để cho con trẻ lớn lên, để cho nó thành người, là làm chứng cho một tình phụ tử đến từ nơi khác. Cha mẹ không sở hữu con mình, không làm chủ được tương lai nó, nhưng nâng đỡ con trong quá trình đi đến tự do. Điều đó gọi là tình yêu. Các bậc cha mẹ luôn ngạc nhiên khi thấy con cái mình “ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa”. Khi đứa con vuột khỏi tầm tay mình, có nghĩa là nó lớn rồi (G. Defois).
Ước gì Gia đình thánh giúp chúng ta tập sống phó thác hòan toàn cho Lời Chúa trong đêm tối của lòng tin, qua những khó khăn, nghi ngờ và thử thách trong cuộc sống nầy. Ước gì nhờ gương sáng của Chúa Giêsu, Đức Maria và Thánh cả Giuse, chúng ta càng ngày càng khám phá sâu xa hơn mầu nhiệm Thiên Chúa ẩn mình giữa chúng ta!
Phục Vụ Lời ĐCV Xuân Lộc