Thứ 3 Tuần 18 Thường Niên – Ngày 07/08/2018

Lời Chúa: Mt 14, 22-36

Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Giêsu giục môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một mình. Ðến chiều, Người vẫn ở đó một mình. Còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập chờn vì ngược gió.

Canh tư đêm tối, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn mà nói rằng: “Ma kìa” và các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng. Lập tức, Chúa Giêsu nói với các ông rằng: “Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ”. Phêrô thưa lại rằng: “Lạy Thầy, nếu quả là Thầy, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy”. Chúa phán: “Hãy đến”. Phêrô xuống khỏi thuyền bước đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa Giêsu. Khi thấy gió mạnh, ông sợ hãi và sắp chìm xuống nên la lên rằng: “Lạy Thầy, xin cứu con”. Lập tức, Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông mà nói: “Người hèn tin, tại sao lại nghi ngờ?” Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. Những người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: “Thật, Thầy là Con Thiên Chúa!”

{Khi đã sang qua biển hồ, các ngài lên bộ và ghé vào Ghênêsarét. Nhận ra Ngài, dân địa phương liền loan tin đi khắp cả vùng xung quanh, và người ta đem đến cho Ngài hết mọi kẻ ốm đau. Họ nài xin Ngài cho họ rờ đến tua áo choàng của Ngài thôi, và ai đã rờ đến thì đều được chữa lành}.

 


Suy niệm

ĐỪNG SỢ

“Chúa Giêsu nói với các ông rằng: “Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ” (Mt 14,27).

Cuộc sống con người luôn phải đối diện với những thử thách. Có những thử thách làm cho con người thêm trưởng thành. Có những thách đố khiến ta qụy ngã, sụp đổ, v.v. Cuộc sống của người môn đệ theo Chúa Giêsu cũng luôn phải đối mặt với những thực tại ấy, mà Tin Mừng hôm nay là một ví dụ điển hình. Trước sức mạnh của biển cả bao la, gió gào, sóng cuộn, sự sống của các môn đệ thật nhỏ bé, mong manh. Trước cái đêm tối mù mờ, bấn loạn đức tin, các môn đệ không thể lần ra được ánh sáng của niềm hy vọng. Nỗi sợ ấy lấn át tâm hồn họ đến độ họ chẳng còn nhận ra thầy Giêsu trước mặt mình. Các ông hoảng hốt, kêu la lớn tiếng vì tưởng Người là ma. Điều này cho thấy rằng, dù được chứng kiến bao phép lạ Người làm cũng chẳng làm cho các ông tin và xác tín vào quyền năng của Người. Song, trách sao được bản tính hèn yếu, chậm tin của phận người, Chúa Giêsu chỉ biết trấn an và củng cố bằng những lời thương yêu, bao dung: “Chính thầy đây, đừng sợ”. Người còn cho Phêrô chứng thực bằng cách cho ông đi trên mặt nước đến với Người. Ngài sẵn sàng, chìa bàn tay, kéo ông lên khi ông kêu cầu. Đó cũng là điều mà Chúa muốn các môn đệ ghi nhớ và tin, Người hằng ở cùng các ông.

Trong cuộc sống hôm nay, ta luôn gặp phải những khó khăn và sợ hãi như vậy. Đôi lúc, ta cảm giác mình thật cô đơn, chán nản, thất vọng và trống vắng. Ta tưởng Chúa lãng quên, để ta chịu khổ một mình mà chẳng nhớ rằng chính Ngài ôm lấy tất cả những đau khổ ấy nơi thân mình Ngài để cảm thông, sẻ chia và nâng đỡ cho chúng ta. Điều quan trọng là ta có dám tin tưởng đặt trọn cuộc sống của mình để Ngài dẫn dắt hay không? Hãy vừng tin và đừng sợ hãi vì Chúa sẽ mãi đồng hành, yêu thương. Đó là sứ điệp mà Thiên Chúa muốn nói với con người bằng cả trái tim và cuộc sống tận hiến chính mình cho nhân loại. Điều ta cần làm là hãy sống thân tình với Ngài bằng niềm tin, lời cầu nguyện và phó thác đời mình để cho Chúa dẫn lối trong bóng đêm của những lo lắng, đau khổ, thất bại và cả trong niềm vui.

Lạy Chúa Giêsu, chúng con thật hạnh phúc vì có Chúa luôn đồng hành, nâng đỡ đời sống của chúng con. Xin Chúa che chở, giữ gìn tâm hồn để chúng con ngày càng trở nên giống Chúa hơn. Xin cho chúng con luôn xác tín vào tình thương mà Chúa đã dành cho chúng con dù trong cuộc đời. Xin Chúa luôn ở bên và ban bình an cho chúng con. Amen.


Comments are closed.