LECTIO DIVINA
Thứ Năm Tuần VIII-TN, 01–6-2023
Mc 10, 46-52
“Chúa Giêsu, Đấng Cứu Thế : Ngài mở mắt cho người mù”
“Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được”
Nhu cầu được nhìn thấy thực sự về đàng thiêng liêng là chủ đề của Tin Mừng hôm nay (Mc 10, 46-52). Tin Mừng bắt đầu với một tham chiếu địa lý thú vị và một chút màu sắc địa phương: “Đức Giêsu và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giêsu cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên anh ta là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê” (câu. 46). Con đường chính đi Giêrusalem chạy ngang qua Giêricô, cách Giêrusalem 15 dặm về phía đông bắc và 5 dặm về phía tây sông Giođan. Hành trình thiên sai của Chúa Giêsu bắt đầu tại Xê-sa-rê Phi-líp (x. Mc 8, 27-30) đang đến đích là Giêrusalem. Việc Chúa Giêsu và các môn đệ, cùng với một đám người khá đông, ra khỏi Giêricô gợi lên sự di chuyển của một nhóm lớn những người hành hương trên đường đến Giêrusalem để dự Lễ Vượt Qua. Tuy nhiên, đám đông đang tiến về Giêrusalem, nơi dâng hy lễ, đã không hiểu được ý nghĩa định mệnh vượt qua của Chúa Giêsu. Theo phép ẩn dụ, các môn đệ và đám đông là những người “mù lòa” về định mệnh của một người đáng chú ý, là người đã tuyên bố: “Con Người không đến để được phục vụ, nhưng để phục vụ và hiến mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người” (Mc 10, 45). Thật vậy, dân chúng cho là thuận tiện hơn khi nhìn Chúa Giêsu như một người có khả năng làm phép lạ tuyệt vời, một nhà cai trị uy quyền về chính trị và một vị vua rộng rãi. So với người hành khất mù Bartimê, dân chúng có vẻ may mắn vì được thấy bằng đôi mắt thể lý. Nhưng có một thực tế sâu sắc hơn cái nhìn thể lý.
Marcô miêu tả Bartimê đang ngồi ăn xin bên vệ đường. Với niềm hy vọng ngoan cường, người hành khất mù kiên quyết kêu lên lời khẩn cầu: “Lạy ông Giêsu, Con vua Đavít, xin thương xót tôi” (Mc 10, 47). Phớt lờ sự quở trách của nhiều người thiếu thông cảm đang cố gắng bịt miệng anh, anh tiếp tục kêu to hơn nữa : “Lạy Con vua Đavít, xin thương xót tôi” (Mc 10, 48). Việc Bartimê sử dụng kiểu nói “Con vua Đavít” là lần đầu tiên công khai áp dụng tước hiệu Đấng Thiên Sai cho Chúa Giêsu. Tước hiệu “Con vua Đavít” chỉ rõ Chúa Giêsu là người thừa kế lời hứa của Thiên Chúa với Đavít qua Nathan (x. 2 Sm 7, 12-16). Học giả Kinh thánh Philip Van Linden nhận xét: “Danh hiệu mà Bartimê đặt cho Chúa Giêsu, ‘Con vua Đavít’, chỉ ra rằng anh ta, một người hành khất mù, thực sự nhìn thấy Chúa Giêsu là ai ; anh ta nhìn rõ hơn các môn đệ và đám đông đã ở với Chúa ngay từ đầu !”
Tin Mừng hôm nay kết thúc với một ghi chú tràn ngập niềm vui về sự chữa lành và một chuyển động có tính quyết định của việc làm môn đệ Đức Kitô. Sau khi được sáng mắt, Bartimê theo Chúa Giêsu trên đường làm môn đệ Chúa. Bartimê là một ví dụ về một người có “cái nhìn đúng” (một người biết nhìn), và một người như vậy đi theo Chúa Giêsu vào cuộc khổ nạn của Ngài. Việc anh ta đáp trả mệnh lệnh của Chúa Giêsu, “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh” là anh ta chấp nhận con đường của Vị Tôn sư thần linh, con đường dẫn từ Giêricô đến Giêrusalem, và cuối cùng – con đường Thập giá. Sự đáp trả của Bartimê thách thức cộng đoàn các Kitô hữu ngày nay.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con bị mù. Chúng con bị che mắt bởi cái hữu hình, nên chúng con không nắm bắt được cái vô hình. Chúng con đã nhắm mắt lại trước định mệnh vượt qua của chúng con. Chúng con xin hướng về Chúa để được chữa lành nội tâm. “Lạy Chúa, xin cho chúng con nhìn thấy được”. Lạy Chúa Giêsu, Con vua Đavít, xin thương xót chúng con! Chúng con yêu mến và tôn thờ Chúa, bây giờ và mãi mãi. Amen.
“Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được”
Lm. Gb. Nguyễn Đăng Tuệ, phóng tác.