Bài tin mừng hôm nay gồm hai câu truyện khác biệt lồng vào nhau, kể lại hai biến cố có một tương quan sâu xa: cả hai trường hợp đều đề cao Chúa Giêsu là Chúa của sự sống; và để đến với Ngài, cần có một lộ trình đức tin.
Khởi đầu người phụ nữ không có lòng tin. Bà bị thúc đầy bởi một ý muốn mà ai trong chúng ta đôi lúc cũng đều có, khi nghe đồn về một vị thầy thuốc chữa bệnh tài tình. Đã mười hai năm rồi bà bị khổ sở vì bệnh xuất huyết. Nỗi đau phần xác kéo theo nỗi đau tâm hồn, vì theo luật do thái, người bị bệnh như bà bị coi là ô uế, bị loại ra khỏi đời sống xã hội và tôn giáo. Và cũng chính vì lí do đó mà bà không thể đến gặp trực tiếp Chúa Giêsu được, vì bà không được phép ở giữa đám đông. Bà không dám ra mặt vì sợ người ta xua đuổi, nên cuối cùng liều mạng làm một hành vi lén lút.
Vì thế, điều bà mong muốn là được chạm nhẹ vào áo choàng của Chúa. Hành vi đó rất bình thường không có gì đáng gọi là đức tin. Cũng có thể gọi đó là một thứ mê tín dị đoan. Nhưng chính qua hành vi đó mà Chúa Giêsu đã gặp bà. Ngài sẽ dẫn bà trên hành trình tới đức tin. Ngài không nói với bà: « Con đã được khỏi bệnh » nhưng « con đã được cứu thoát ». Ngài muốn cho bà biết rằng bà sắp có thể gặp Thiên Chúa trong một tương quan đích thực. Cùng với mọi người, bà sẽ có thể đến hội đường để ca tụng vinh quang Thiên Chúa. Bà cũng có thể tái lập những mối quan hệ bình thường với hàng xóm láng giềng. Được cứu thoát là như thế, không chỉ ở mặt ngoài, mà được tái nhập vào cộng đoàn cùng với những người khác.
Đối với ông Giaia cũng thế. Ông không có gì để mất. Đứa bé gái của ông đang lâm cơn nguy biến. Niềm tin của ông là điều mà ai trong chúng ta cũng có thể có trong những trường hợp tương tự. Nếu tôi có một người bà con mắc chứng bệnh không thể chữa khỏi, thì tôi cũng van vái tứ phía để tìm thày chạy thuốc. Nếu người ta nói với ông Giaia rằng Chúa Giêsu có thể phục sinh những người đã chết, có lẽ ông không tin. Ông chỉ đơn giản nghĩ rằng Chúa Giêsu là một vị Thầy chữa bệnh tài tình, thế thôi. Thế mà ở ngay mức độ số không đức tin của ông Giaia mà Chúa Giêsu đến gặp ông, bởi vì ông không đành cam chịu số phận trong khi thuốc men và khoa học đã bất lực.
Vì thế, khi có người đến nói với ông rằng con gái ông đã chết, Chúa Giêsu đã phải kéo ông ra và nói với ông rằng: “Đừng sợ; hãy tin là được”. Con gái ông đang ngủ, và Chúa Giêsu đi đánh thức nó dậy, như người ta đỡ một người đang nằm đứng dậy. Chỉ bấy giờ, con người mới làm cuộc hành trình đức tin. Nhưng người lôi kéo họ đi chính là Chúa Giêsu.
Cả hai bước tiến có một điểm chung là Đức Ki tô đến gặp hai người ngay khởi điểm đức tin và Ngài sẽ giúp họ bước tới; lí do là vì cả hai người không chịu chào thua trước bệnh tật và nỗi khốn cùng. Điều đó muốn nói với chúng ta một vài điều quan trọng:
Trước hết, không được đầu hàng. Đừng như những người thất vọng trước bệnh tật, đau khổ và sự chết rằng: «Còn làm gì được nữa đâu?». Nếu chúng ta đầu hàng trước, nếu chúng ta không làm gì cả để chiến đấu chống lại sự dữ trong và chung quanh chúng ta, thì sẽ không bao giờ gặp được Chúa Giêsu. Ngài gặp chúng ta trong khi chúng ta can đảm chống lại sự ác bởi vì sự chống lại đó cũng phát xuất từ Ngài.
Thứ hai, chúng ta không được tìm cách đo lường mức độ đức tin của chúng ta, và càng không được đo lường đức tin của người khác. Nói về một ai đó rằng đó là một người tín hữu tốt là không có nghĩa gì cả. Điều quan trọng chính là việc Chúa Giêsu đến gặp gỡ tôi để giúp tôi đi một đoạn đường đức tin, với điều kiện là tôi để cho Ngài dẫn tôi đi. Với điều kiện là tôi hướng về Ngài; chứ không chỉ chờ đến khi tất cả các phương tiên con người đều trở nên vô ích. Chúa Giêsu nói với chúng ta: « Hãy tin, đừng sợ ! ».
Thứ ba, nếu tôi có được một niềm tin vào Thiên Chúa, thì những cách ứng xử trong cuộc đời tôi sẽ mang một dáng dấp khác hẳn. Tôi không phải là những người lúc nào cũng sợ tương lai, hoặc chỉ sống cho hiện tại. Cuộc sống hằng ngày của tôi sẽ mang một nét đặc biệt khác, trong viển tượng vượt qua, một ngày nào đó từ một «giấc ngủ» Chúa Giêsu sẽ đánh thức tôi. Tôi sẽ có một niềm xác tín khác và một sự bình an thanh thản lớn hơn trong tâm hồn.
Qua lời Chúa hôm nay, chúng ta hãy nghĩ đến việc làm cho đức tin lớn lên. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta đứng lên, thức dậy và sống lại. Ước muốn lớn nhất của Ngài là chúng ta trở thành những người ki tô đứng vững và từ bỏ sự tầm thường, ích kỉ, hèn nhát và vô vọng của chúng ta. Đừng quên lời kinh lạ lùng của Đức Cha Dom Helder Camara: « Tôi cầu nguyện không ngừng cho người anh của người con trai hoang đàng được trở lại. Tôi luôn nghe lời cảnh giác đáng sợ: Người con thứ nhất đã thức dậy khỏi tội lỗi. Còn người thứ hai, bao giờ thì nó thức dậy khỏi nhân đức của nó ? » Đừng sợ đến với Chúa Giêsu khi chúng ta cảm thấy mình là tội nhân. « Nơi nào tội lỗi đầy tràn thì ân sủng càng chan chứa ». Ước gì tin mừng ấy soi sáng cuộc đời chúng ta ! Đừng bao giờ ngần ngại dìm mình trong đại dương tình yêu là trong chính Thiên Chúa !
Phục vụ Lời ĐCV Xuân Lộc