Khi ấy, Chúa Giêsu đến gần biển Galilêa, và Người lên ngồi trên núi; dân chúng lũ lượt đến cùng Người, đem theo kẻ câm, mù, què, liệt và nhiều người khác, và đặt họ dưới chân Người. Người đã chữa lành họ. Dân chúng kinh ngạc nhìn thấy kẻ câm nói được, người què bước đi, người đui lại thấy, và họ tôn vinh Thiên Chúa Israel. Còn Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ mà phán: “Ta thương xót đoàn lũ này, vì đã ba ngày, họ ở lại với Ta, nhưng không có gì ăn. Ta không muốn cho họ về bụng đói, sợ họ té xỉu dọc đàng”. Các môn đệ thưa Người: “Chúng con lấy đâu đủ bánh trong hoang địa này mà cho ngần ấy dân chúng ăn no?” Chúa Giêsu nói với họ: “Các con có bao nhiêu chiếc bánh?” Họ thưa: “Có bảy chiếc, và ít con cá nhỏ”. Người truyền dân chúng ngồi xuống đất. Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy con cá, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các môn đệ đem cho dân chúng. Tất cả đều ăn no, và mảnh vụn còn lại người ta thu lượm được bảy thúng đầy. Số người đã ăn lên tới bốn ngàn, không kẻ đàn bà con nít. Sau khi giải tán dân chúng, Người bước lên thuyền và đến địa phận Magađan.[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
“Đức Giêsu hỏi: ‘Anh em có mấy chiếc bánh ?’” (Mt 15,34a)
Trong bài Tin Mừng, Thánh sử Matthêu phác hoạ cho chúng ta một khung cảnh thật sinh động và giàu nhân văn. Ở đó, có những đám rất đông dân chúng đến cùng Chúa Giêsu, mang theo bao khổ đau đè nặng trên thân xác và lắm ưu tư phiền muộn chất chứa trong tâm hồn. Với ánh mắt yêu thương cùng trái tim nhạy cảm, Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương và chữa lành họ. Ngài còn tinh tế nhận ra những nhu cầu rất nhỏ của họ. Trái với Chúa Giêsu, thái độ các môn đệ dường như chẳng muốn can dự vào : “Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no ?” (Mt 15,33). Lời giải thích xem ra thật hợp lý : điều kiện khó khăn, công việc lớn lao, khả năng thì có hạn. Thế nhưng, Chúa lại muốn các ông hãy cho đi với những giới hạn đó, với chính những gì ít ỏi các ông đang sở hữu : “Anh em có mấy chiếc bánh ?” (Mt 15,34a). Bởi với Chúa, yêu là trao ban tất cả, đến tận cùng, không phải từ sự dư thừa, nhưng từ chính những thiếu thốn, giới hạn của mình. Khi sống cho nhau với trái tim đong đầy tình yêu, người ta sẽ dễ dàng đồng cảm trước những nỗi đau và nhu cầu của nhau.
Trước những mảnh đời bất hạnh, nhiều lúc chúng ta thưa lên : “Lạy Chúa! Nào con có gì để sẻ chia ?”. Nhưng thật ra, trong tình yêu, người ta luôn có cách để chia sẻ : Một ánh mắt cảm thông, một đôi tai lắng nghe, một lời nói ủi an, một bàn tay đỡ nâng, một quả tim biết chạnh lòng thương, quá đủ để thực hiện những điều Chúa muốn. Hai đồng tiền kẽm của bà goá nghèo có là gì nhưng đủ để thành của lễ đáng kể trước mắt Chúa (x. Mc 12,43). Một chén nước lã có là bao nhưng cho đi như món quà dâng Chúa sẽ đem lại phần thưởng vĩnh cửu (x. Mc 9,41). Khi tình yêu thôi thúc, người ta sẽ biết mình phải làm gì. Yêu thương thật sự, trao ban chân tình, khởi đi từ những điều thật nhỏ bé rồi phép lạ lớn lao sẽ xảy ra do quyền năng vô biên của Chúa.
Lạy Chúa, trong tâm tình của mùa Vọng, xin cho con biết tỉnh thức trước bao nỗi thống khổ của nhân loại, tỉnh thức trước những nhu cầu thiết thực của anh em hầu cuộc sống con là bằng chứng sống động về tình yêu Chúa, một tình yêu trao ban đến tận cùng, như chính lời nguyện của Thánh Nữ Têrêsa Hài Đồng : “Lạy Chúa, Chúa ban cho con những gì, con xin trao lại cho anh chị em con tất cả”. Amen.