[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Ga 20,1-2.11-18″]
Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. Bà liền chạy về gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói : “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu.”
Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên thần hỏi bà : “Này bà, sao bà khóc ?” Bà thưa : “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu !” Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. Đức Giê-su nói với bà : “Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai ?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói : “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” Đức Giê-su gọi bà : “Ma-ri-a !” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri : “Ráp-bu-ni !” (nghĩa là ‘Lạy Thầy’). Đức Giê-su bảo : “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ : ‘ Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’”. Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ : “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
LOAN BÁO TIN MỪNG
“Tôi đã thấy Chúa” (Ga 20,18a).
Tình yêu là sức mạnh giúp con người vượt qua giông bão trong cuộc đời. Thế nhưng tình yêu có nên giữ lại cho riêng mình hay cần được sẻ chia cho người khác?
Trước bóng đêm của ngày Thứ Sáu, nỗi sợ hãi bao trùm các môn đệ bởi Thầy không còn. Các ông còn sợ bởi sự lùng bắt của những người Do Thái. Tuy nhiên, tình yêu luôn vượt trên nỗi sợ hãi. Trên đỉnh đồi Gôngôtha và dưới chân Thánh Giá, Maria Mađalêna – Người đã được Chúa trừ cho khỏi bảy quỷ, vẫn cùng Chúa đi hết trọn hành trình. Trong Tin Mừng hôm nay, Maria Mađalêna đã vội vã đến mộ Chúa ngay lúc trời còn tối. Lòng yêu mến đã thôi thúc thánh nữ ra đi đến viếng xác Thầy và cũng chính bởi tình yêu mà bà diễm phúc được gặp gỡ Đấng Phục Sinh. Lúc đầu, Maria Mađalêna không nhận ra Thầy và tưởng Thầy là người làm vườn. Chúa Giêsu lên tiếng gọi “Maria!”. Tiếng gọi của Thầy, tiếng gọi thân quen. Maria nhận ra đấy là tiếng Chúa. Chúa Giêsu Phục Sinh trao cho Maria một sứ mạng loan báo tin vui Phục Sinh cho các môn đệ.
Như thế, cái nhìn thôi thì chưa đủ để cho Maria nhận ra đấy là Chúa, chỉ khi lắng nghe Maria mới nhận ra đó là Thầy. Hành trình đức tin của Maria đi từ cái nhìn đến đôi tai và sau cùng là những bước chân vội vã ra đi loan báo Tin Mừng Chúa đã Phục Sinh. Ngày nay, với một thế giới đầy sinh động của những hình ảnh, của sắc màu thế nhưng con người ta lại không đến gần Chúa bởi họ thường bị cuốn hút bởi những vẻ đẹp bên ngoài. Tình yêu cần có sự lắng nghe để có thể thấu cảm, để có thể nhận ra tiếng Chúa. Lắng nghe để bắt đầu một cuộc đối thoại cá vị với Thiên Chúa và dấn thân làm chứng tá. Việc gặp gỡ Đấng Phục Sinh là điểm chính yếu để chúng ta loan báo về Ngài. Chúa vẫn và đang nói với chúng ta trong những thông điệp của cuộc sống, qua những người chúng ta gặp gỡ và nhất là trong mỗi Thánh Lễ hằng ngày. Chúng ta đừng quên rằng Đức Kitô đang sống và Ngài đang hiện diện với chúng ta trong mỗi khoảnh khắc của cuộc sống này.
“Đẹp thay bước chân người đi loan báo Tin Mừng”. Những bước chân ấy phải dệt nên bởi lòng yêu mến Chúa cách sâu xa, của một cảm nghiệm tình yêu cá vị với Chúa. Tình yêu ấy đòi buộc chúng ta thoát ra khỏi con người mình mà mang Chúa đến với tha nhân. Tình yêu ấy phải xuất phát từ con tim chân thành không vụ lợi. “Tôi đã thấy Chúa”. Maria đã thấy Chúa – Đấng Phục Sinh. Cái thấy cái biết của Maria xuất phát từ lòng yêu mến chân thành mà bà dành cho Chúa. Xin Chúa cho chúng ta cảm nghiệm sự hiện diện đầy quyền năng và giàu tình yêu của Đấng Phục sinh để chúng ta có thể xác tín tuyên xưng rằng “chúng tôi đã gặp Ngài”.
[/loichua]