Khi ấy, có một người biệt phái kia mời Chúa Giêsu đến dùng bữa với mình; Người vào nhà người biệt phái và vào bàn ăn. Chợt có một người đàn bà tội lỗi trong thành, nghe biết Người đang dùng bữa trong nhà người biệt phái, liền mang đến một bình bạch ngọc đựng thuốc thơm. Bấy giờ bà đứng phía chân Người, khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm chân Người, bà lấy tóc lau, rồi hôn chân và xức thuốc thơm. Thấy thế, người biệt phái đã mời Người, tự nghĩ rằng: “Nếu ông này là tiên tri thì phải biết người đàn bà đang động đến mình là ai, và thuộc hạng người nào chứ: là một đứa tội lỗi (mà)!” Nhưng Chúa Giêsu lên tiếng bảo ông rằng: “Hỡi Simon, Tôi có điều muốn nói với ông”. Simon thưa: “Xin Thầy cứ nói”. “Một người chủ nợ có hai con nợ, một người nợ năm trăm đồng, người kia nợ năm mươi. Vì cả hai không có gì trả, nên chủ nợ tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, người nào sẽ yêu chủ nợ nhiều hơn?” Simon đáp: “Tôi nghĩ là kẻ đã được tha nhiều hơn”. Chúa Giêsu bảo ông: “Ông đã xét đoán đúng”. Và quay lại phía người đàn bà, Người bảo Simon: “Ông thấy người đàn bà này chứ? Tôi đã vào nhà ông, ông đã không đổ nước rửa chân Tôi, còn bà này đã lấy nước mắt rửa chân Tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã không hôn chào Tôi, còn bà này từ lúc vào không ngớt hôn chân Tôi. Ông đã không xức dầu trên đầu Tôi, còn bà này đã lấy thuốc thơm xức chân Tôi. Vì vậy, Tôi bảo ông, tội bà rất nhiều mà đã được tha rồi, vì bà đã yêu mến nhiều. Kẻ được tha ít, thì yêu mến ít”. Rồi Người bảo người đàn bà: “Tội con đã được tha rồi”. Những người đồng bàn liền nghĩ trong lòng rằng: “Ông này là ai mà lại tha tội được?” Và Người nói với người đàn bà: “Ðức tin con đã cứu con, con hãy về bình an”.[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
“Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều” (Lc 7, 47).
Lời Chúa trong trang Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta một bức tranh tuyệt đẹp về lòng sám hối tận căn. Quan sát người phụ nữ tội lỗi gần bên Chúa Giêsu, chị lặng thinh không thốt một lời, mọi ngôn từ giờ biến thành hành động: “Đứng phía chân Người, khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm chân Người, bà lấy tóc lau, rồi hôn chân và xức thuốc thơm” (Lc 7, 38). Chị gạt bỏ mọi rào cản để đến gần Đức Giêsu và ở lại bên Ngài. Đức tin sống động nơi chị khởi đi từ lòng mến thiết tha. Chị đặt trọn niềm cậy trông vào Đức Giêsu là nguồn cội của tình yêu thương tha thứ.
Ai trong chúng ta cũng có kinh nghiệm về lòng sám hối ăn năn vì những tội lỗi, thiếu xót đã xúc phạm đến Chúa, đến tha nhân và nơi chính bản thân. Thiết nghĩ, chỉ khi chúng ta thật lòng trở về bên Chúa Giêsu, chúng ta mới khám phá được tình yêu thương và sự thứ tha của Thiên Chúa. Hơn ai hết, Thánh Phêrô đã có kinh nghiệm này để rồi ngài quả quyết: “Tình yêu phủ lấp muôn vàn tội lỗi” (1Pr 4, 8). Thật vậy, người phụ nữ tội lỗi được Chúa Giêsu tha thứ để lại cho ta một bài học quý giá về lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa để chúng ta luôn biết quay trở về mỗi khi lầm lỗi và biết sống tha thứ, cảm thông với tha nhân.
Lạy Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót, Ngài không mỏi mệt để tha thứ tội lỗi cho chúng con. Nguyện xin Chúa thương giúp từng người chúng con biết luôn đặt hy vọng vào Chúa, biết nhận ra những yếu đuối, lỗi tội để thật lòng trở về bên Chúa qua Bí tích Giao Hòa. Vâng, chỉ trong Chúa chúng con được đổi mới và tìm thấy nguồn vui, hạnh phúc cho cuộc sống. Amen.
Rôbertô sinh ngày 4 tháng 10 năm 1541 tại Montepuciano nước Ý Ðại Lợi trong một gia đình đạo đức và thánh thiện. Mẹ Ngài là Cynthia Cervin, Chị ruột của Ðức Giáo Hoàng Marcellô II. Ngay từ lúc còn nhỏ, thánh nhân đã tỏ ra là một cậu bé đạo đức, hiền lành, khiêm nhượng và đơn sơ…………….xem tiếp
[/loichua]