Thứ Bảy sau Chúa Nhật 2 Mùa Chay – Năm C

Lời Chúa: Lc 15, 1-3.11-32

Khi ấy, những người thâu thuế và những người tội lỗi đến gần Chúa Giêsu để nghe Người giảng. Thấy vậy, những người biệt phái và luật sĩ lẩm bẩm rằng: “Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi và cùng ngồi ăn uống với chúng”. Bấy giờ Người phán bảo họ dụ ngôn này: “Người kia có hai con trai. Ðứa em đến thưa cha rằng: “Thưa cha, xin cha cho con phần gia tài thuộc về con”. Người cha liền chia gia tài cho các con. Ít ngày sau, người em thu nhặt tất cả tiền của mình trẩy đi miền xa và ở đó ăn chơi xa xỉ, phung phí hết tiền của. Khi nó tiêu hết tiền của, thì gặp nạn đói lớn trong miền đó và nó bắt đầu cảm thấy túng thiếu. Nó vào giúp việc cho một người trong miền, người này sai nó ra đồng chăn heo. Nó muốn ăn những đồ heo ăn cho đầy bụng, nhưng cũng không ai cho. Bấy giờ nó mới hồi tâm lại và tự nhủ: “Biết bao người làm công ở nhà cha tôi được ăn uống dư dật, còn tôi, tôi ở đây phải chết đói! Tôi muốn ra đi, trở về với cha tôi và thưa người rằng: “Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa, xin cha đối xử với con như một người làm công của cha”. Vậy nó ra đi và trở về với cha nó. Khi nó còn ở đàng xa, cha nó chợt trông thấy, liền động lòng thương; ông chạy lại ôm choàng lấy cổ nó và hôn nó hồi lâu. Người con trai lúc đó thưa rằng: “Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa”. Nhưng người cha bảo các đầy tớ: “Mau mang áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu; hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và xỏ giầy vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn mừng, vì con ta đây đã chết, nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy”. Và người ta bắt đầu ăn uống linh đình. “Người con cả đang ở ngoài đồng. Khi về gần đến nhà, nghe tiếng đàn hát và nhảy múa, anh gọi một tên đầy tớ để hỏi xem có chuyện gì. Tên đầy tớ nói: “Ðó là em cậu đã trở về và cha cậu đã giết con bê béo, vì thấy cậu ấy trở về mạnh khoẻ”. Anh liền nổi giận và quyết định không vào nhà. Cha anh ra xin anh vào, nhưng anh trả lời: “Cha coi, đã bao nhiêu năm con hầu hạ cha, không hề trái lệnh cha một điều nào, mà không bao giờ cha cho riêng con một con bê nhỏ để ăn mừng với chúng bạn; còn thằng con của cha kia, sau khi phung phí hết tài sản của cha với bọn điếm nay trở về, thì cha lại sai làm thịt con bê béo ăn mừng nó”. Nhưng người cha bảo: “Hỡi con, con luôn ở với cha, và mọi sự của cha đều là của con. Nhưng phải ăn tiệc và vui mừng, vì em con đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy”.


Suy niệm

“Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. Anh ta còn ở đàng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn để” (Lc 15,20).

Dụ ngôn “Người cha nhân hậu” phác họa cho chúng ta hình ảnh chân thật về Thiên Chúa. Người không chỉ là Đấng Tạo Thành nhưng trước hết và trên hết là Thiên Chúa giàu lòng xót thương. Đối với đứa con thứ ngỗ nghịch đã chối bỏ ông, ông vẫn ngày ngày ra cổng mong ngóng nó trở về để khi thấy, ông liền ôm chầm lấy nó và không nói một lời trách cứ. Rồi khi người con cả lên giọng ngang bướng, ông lại kiên nhẫn giải thích và mong con mình biến đổi. Đối với ông, đứa con, dù thế nào chăng nữa, vẫn là con và là tất cả của ông.

Thiên Chúa chủ động đi tìm con người, cả khi con người phạm tội và chối bỏ Người. Khi phạm tội, ta tách mình ra khỏi Chúa, còn Chúa thì cứ chạy theo ta mãi. Dù con người có quên lãng hay chối bỏ, thậm chí là chống đối Thiên Chúa, Người vẫn không bao giờ từ chối thi ân giáng phúc. Dù ta có vô vàn tội lỗi, Thiên Chúa vẫn không bao giờ mệt mỏi để tha thứ cho ta và ban lại cho ta phẩm giá làm con của Người. Đó chăng phải là cơ may quá lớn và lý do mạnh nhất để chúng ta quay trở về với Chúa sao?

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã tỏ cho chúng con biết lòng thương xót của Chúa thật lớn lao. Xin cho chúng con chân nhận tội lỗi nơi mình, biết đứng lên và trở về với Chúa, đổi mới cuộc đời. Amen.


Comments are closed.