[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 1,46–56″]
Khi ấy, Maria nói rằng: “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa, và thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa, Ðấng Cứu Ðộ tôi, vì Chúa đã đoái nhìn đến phận hèn tớ nữ của Chúa. Từ nay muôn thế hệ sẽ khen tôi có phước, vì Ðấng toàn năng đã làm cho tôi những sự trọng đại, và danh Ngài là thánh. Lòng thương xót Chúa trải qua đời nọ đến đời kia dành cho những ai kính sợ Chúa. Chúa đã vung cánh tay ra oai thần lực, dẹp tan những ai lòng trí kiêu căng. Chúa lật đổ người quyền thế xuống khỏi ngai vàng, và nâng cao những người phận nhỏ. Chúa đã cho người đói khát no đầy ơn phước, và để người giàu có trở về tay không. Chúa săn sóc Israel tôi tớ Chúa, bởi nhớ lại lòng thương xót của Ngài. Như Chúa đã phán cùng các tổ phụ chúng tôi, cho Abraham và dòng dõi Người đến muôn đời!”. Maria ở lại với bà Isave độ ba tháng, đoạn Người trở về nhà mình.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
CÓ CHÚA – CÓ NIỀM VUI
“Bấy giờ bà Maria nói: Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa Đấng cứu độ tôi” (Lc 1,46–47).
Quan niệm của người Do Thái cho rằng phụ nữ nào sinh được nhiều con cái là dấu hiệu được Thiên Chúa chúc phúc; và thật vô phúc, bất hạnh cho những phụ nữ mà người ta thường hay gọi là son sẻ, hiếm muộn, không con. Họ bị xem như người bị nguyền rủa, bị chúc dữ, bị Thiên Chúa phạt,… Hiểu về quan niệm này, chúng ta sẽ cảm được nỗi niềm của bà Anna trong bài đọc trích từ sách Samuen quyển thứ nhất (x.1Sm 1,24–28). Niềm vui khôn siết của bà được diễn tả khi bà đến đền thờ tạ ơn Thiên Chúa. Vì chính Thiên Chúa đã ban cho bà sinh được một người con. Một người con đem lại nguồn sức sống và niềm vui cho bà. Chúng ta có thể nói: “Đứa con này là niềm vui, là nguồn sống và vinh dự của người phụ nữ đã có chồng.”
Nếu như Bà Anna, đã cảm thấy niềm vui và hạnh phúc đến như thế khi được làm một người mẹ bình thường, thì Đức Trinh Nữ Maria được diễm phúc làm Mẹ Thiên Chúa còn vui mừng biết là dường nào! Làm sao Đức Maria có thể không cất lời ca ngợi Thiên Chúa được và cũng chẳng có lý do gì để người không tạ ơn, vì từ khi thưa tiếng “xin vâng”, Đức Trinh Nữ đã có được một niềm vui lớn lao – niềm vui có Chúa. Đó là một ân phúc quá cao vời vượt trên mọi khả năng và trí hiểu của con người.
Đức Trinh Nữ Maria đã thể hiện niềm vui mừng khôn tả ấy qua lời kinh Manificat. Vì Thiên Chúa đã đoái thương đến phận nữ tỳ hèn mọn, chỉ là một thôn nữ bình dân ở vùng quê Nadaret. Ấy vậy mà, Thiên Chúa đã làm cho người nên vinh dự, để “từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc” được làm Mẹ Đấng Cứu Thế, một điều mà bao người nữ hằng trông đợi.
Chắc hẳn, Đức Trinh Nữ Maria đã cảm nghiệm và ý thức sâu xa không phải bởi tài đức của bản thân mà người được diễm phúc như thế, nhưng tất cả là do ân phúc cao vời của Thiên Chúa: “Người hằng nâng cao mọi kẻ khiêm nhường”. Điều mà Mẹ chẳng hề nghĩ tới, điều mà Mẹ chẳng dám trông mong, thì chính Thiên Chúa đã thực hiện cho mẹ: “Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả”.
Chúng ta thấy rằng suốt cuộc đời của Đức Trinh Nữ Maria là một chuỗi ngày tạ ơn Thiên Chúa. Mẹ đã nối dài tâm tình của lời kinh Manificat bằng cả cuộc đời của mình. Mẹ đã cưu mang Đức Giêsu, đã chia sẻ những nỗi vui buồn cùng Người. Lúc nào, Mẹ cũng có Chúa ở kề bên. Mẹ đã cảm nhận được ân ban bởi tình yêu sâu thẳm của Thiên Chúa, để rồi cuộc đời của Mẹ cũng sống và trao ban tình yêu giống như Chúa.
Tâm tình của ca ngợi – tạ ơn – chúc tụng của một tâm hồn có Chúa nơi Mẹ Maria, có đang là tâm tình của từng người chúng ta hay không?
Nếu tâm hồn chúng ta có Chúa, thì chúng ta sẽ cảm thấy vui mừng, hân hoan mỗi khi lên rước Chúa, vì ý thức Chúa đến ở trong tâm hồn mình. Nếu tâm hồn chúng ta có Chúa, thì chúng ta sẽ trân trọng và nuôi dưỡng từng phút giây có được hiện diện của Chúa, nhất là trong các giờ tham dự thánh lễ, chầu Thánh Thể, giờ cầu nguyện – đạo đức, … Nếu tâm hồn chúng ta có Chúa, thì mỗi khi chúng ta đảm nhận một trách nhiệm hay làm bất cứ công việc gì, chúng ta sẽ cảm thấy Chúa đang hướng dẫn và cùng làm với mình. Có Chúa trong tâm hồn, chúng ta sẽ có những cung cách hành xử rất khác, chúng ta sẽ rất dễ thương, dễ mến với mọi người xung quanh.
Có Chúa trong tâm hồn, chúng ta mới có lý do để cảm được một niềm vui thật sự. Trái lại khi không có Chúa trong tâm hồn, chúng ta sẽ chẳng có điều gì đáng để vui. Có Chúa trong tâm hồn, chúng ta sẽ nhìn ra được những ân ban của Thiên Chúa, để cất cao lời chúc tụng, ca ngợi và tạ ơn. Chúng ta hãy mặc lấy tâm tình của Thánh Phaolô: “Trong mọi hoàn cảnh và mọi sự, hãy nhân danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, mà cảm tạ Thiên Chúa là Cha” (x.Ep 5,20).
Lạy Chúa, xin cho mỗi chúng con cũng học nơi Mẹ tâm tình ca ngợi, tạ ơn và chúc tụng Thiên Chúa trong mọi biến cố của cuộc đời, mọi sinh hoạt đời sống hằng ngày. Xin cho chúng con luôn cảm nhận được niềm vui của một tâm hồn có Chúa, luôn biết sống tin tưởng, phó thác trọn vẹn vào Thiên Chúa, để Chúa dẫn dắt đời con đi trong ân sủng và bình an. Amen.
[/loichua]