[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mc 12,28b-34″]
Khi ấy, có người trong nhóm Luật sĩ tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng: “Trong các giới răn, điều nào trọng nhất?”
Chúa Giêsu đáp: “Giới răn trọng nhất chính là: “Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy nhất, và ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi”. Còn đây là giới răn thứ hai: “Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi”. Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó”. Luật sĩ thưa Ngài: “Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy nhất và ngoài Người, chẳng có Chúa nào khác nữa. Mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh”. Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa Giêsu bảo: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu”. Và không ai dám hỏi Người thêm điều gì nữa.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
GIỚI RĂN TRỌNG NHẤT
“Ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi”. […] Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi” (x. Mc 12,30-31).
Tình yêu là hạt giống tốt được Thiên Chúa gieo vào lòng mỗi người. Chúa muốn nhân loại hãy trở thành thửa đất màu mỡ ươm cho hạt giống này sinh sôi nảy nở qua việc thực thi giới răn mến Chúa yêu người. Đó cũng chính là giới răn trọng nhất mà Đức Giêsu đã mặc khải nơi trình thuật Tin Mừng hôm nay.
Bộ luật của người Do Thái gồm 613 điều, trong đó có 248 điều luật buộc và 365 điều luật cấm. Phải chăng vì sống giữa một rừng luật như vậy mà họ không biết đâu là điều luật quan trọng nhất? Để giải đáp câu hỏi này, thánh sử Máccô cho biết có một vị kinh sư đã tìm đến Đức Giêsu để xin chỉ dạy. Ông đã nhận được câu trả lời thỏa đáng từ Đức Giêsu.
Giới răn chính yếu mà Đức Giêsu đưa ra gồm hai phần: yêu Chúa và yêu người. Yêu Chúa là bổn phận của con người, là tâm tình cần phải có của loài thụ tạo đối với Đấng Tạo Hóa. Thật vậy, sự sống của ta, tất cả những gì ta có đều là bởi Chúa. Yêu Chúa là cách chúng ta thể hiện lòng biết ơn và tâm tình thảo hiếu với Đấng đã tác sinh, cứu chuộc và thánh hóa. Thế nên ta phải yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và sức lực, tức là yêu mến bằng tất cả con người mình, và phó thác hoàn toàn bản thân cho Chúa.
Yêu người là trách nhiệm của mỗi chúng ta, những người có cùng một Cha trên trời. Trách nhiệm này có tác dụng hoàn thiện ý nghĩa của bổn phận yêu Chúa, bởi yêu tha nhân chính là biểu hiện của lòng yêu mến Chúa như thánh Tông Đồ Gioan đã quả quyết: Ta không thể nói yêu Chúa mà lại không yêu người thân cận (x. 1Ga 4,20). Yêu thương là mong ước điều tốt lành nhất cho người mình yêu và thể hiện ước mong đó bằng những hành động cụ thể. Thật khó để làm được điều này nếu không có ân sủng từ Thiên Chúa. Chỉ khi chúng ta yêu mến Thiên Chúa ta mới có đủ khả năng yêu người thân cận. Yêu Chúa không phải là một sự cản trở nhưng là nền tảng để ta xây dựng tình yêu thương với đồng loại. Cả hai chỉ là một, bỏ một là bỏ cả hai, đủ cả hai mới trọn Đức Yêu Thương. Trước hết là yêu mến Thiên Chúa, thứ đến là yêu tha nhân và sau cùng là yêu mến bản thân. Đây chính là nguyên tắc, là bậc thang giá trị của yêu thương mà Đức Giêsu muốn chúng ta đón nhận và thi hành.
Lạy Chúa Giêsu, khi đến thế gian Chúa không những chỉ mạc khải mà còn để lại mẫu gương về giới luật yêu thương cho chúng con. Xin cho chúng con biết yêu mến Chúa trên hết mọi sự, biết yêu tha nhân như chính mình. Qua đó, chúng con có thể hòa quyện dòng suối tình yêu bé nhỏ của mình vào đại dương bao la tình Chúa. Đồng thời, chúng con làm giàu thêm cho kho tàng đức ái của mình bằng những viên ngọc lấp lánh ánh quang của hy sinh tương trợ, của bác ái cảm thông và tha thứ. Amen.
[/loichua]