Thứ 6 Tuần 20 Thường Niên – Ngày 23/08/2019

Lời Chúa: Mt 22,34-40

Khi nghe tin Đức Giê-su đã làm cho nhóm Xa-đốc phải câm miệng, thì những người Pha-ri-sêu họp nhau lại. Rồi một người thông luật trong nhóm hỏi Đức Giê-su để thử Người rằng: “Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê, điều răn nào là điều răn trọng nhất?” Đức Giê-su đáp: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Đó là điều răn quan trọng nhất và điều răn thứ nhất. Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là: ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Tất cả Luật Mô-sê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy.”

 


Suy niệm

CHỦ ĐỀ: GIỚI RĂN QUAN TRỌNG NHẤT

“Tất cả Luật Mô-sê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy.” (Mt 22,40).

Trình thuật Tin Mừng hôm nay miêu tả lại cho chúng ta về cuộc đối thoại giữa những người Pharisiêu và Đức Giêsu. Cuộc đối thoại này không nhằm mục đích tìm hiểu, nhưng là chủ đích thử thách sự khôn ngoan của nhóm Pharisiêu đối với Đức Giêsu, “khi nghe tin Đức Giê-su đã làm cho nhóm Xa-đốc phải câm miệng”. Họ đặt ra một câu hỏi thật là khó đối với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê, điều răn nào là điều răn trọng nhất?” Câu hỏi này thật sự khó vì trong Do Thái giáo có cả một rừng luật, bao gồm 613 điều khoản. Đây là một bộ luật mà giới chức lãnh đạo Do Thái giáo đã đặt ra, dựa trên luật mà ông Môsê đã truyền dạy, và buộc các tín hữu phải tuân giữ cách cận trọng. Đối với họ, điều luật nào cũng quan trọng và ai tuân giữ luật cách đầy đủ, người đó là người đạo hạnh, người được Thiên Chúa yêu quý. Do đó, giới lãnh đạo Do Thái giữ luật một cách rất máy móc, tỉ mỉ, và rất hình thức. Họ giữ luật cách nhiệm nhặt sốt sắng như thế nhằm mục đích để người khác nhìn thấy và ca tụng họ.

Đứng trước câu hỏi khó mà những người Pharisêu đặt ra, Đức Giêsu đã trả lời cho họ rằng: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Đó là điều răn quan trọng nhất và điều răn thứ nhất. Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là: ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.” Câu trả lời của Đức Giêsu đã làm cho những người Pharisêu phải thán phục và câm nín. Bởi vì, nếu ta yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự, chắc hẳn chúng ta sẽ ghi nhớ và thi hành những điều mà Chúa đã truyền dạy. Và nếu ta yêu tha nhân như chính bản thân mình, ta sẽ cư xử với mọi người chung quanh một cách trân trọng và tốt đẹp, sẽ dành tặng cho tha nhân những gì là tốt nhất và cao quý nhất của mình. Như vậy, nếu ta sống trọn vẹn được như lời dạy của Chúa Giêsu hôm nay, chắc chắn rằng chẳng một ai có thể chê trách ta được bất cứ điều gì.

Chúa Giêsu đã thực thi điều này cách trọn hảo trên cây thập tự. Người đã hoàn tất mọi điều đã được tiên báo qua Môsê và các ngôn sứ. Người đã yêu mến Thiên Chúa đến tận cùng, đã vâng lời cho đến nỗi chịu chết cách đau đớn và nhục nhã trên cây thánh giá. Người cũng đã dang cánh tay ra để ôm lấy nhân loại tội lỗi, đã hy sinh làm của lễ để đền tội cho nhân loại. Chúng ta được mời gọi hãy chiêm ngắm Chúa Giêsu Khổ Nạn và Phục Sinh, hãy học lấy cách sống khôn ngoan của Người, mà thực thi trong từng ngày sống của chính mình. Chính khi ta rập khuôn cuộc đời mình theo chân Chúa, cùng chịu mọi sự khó trong cuộc sống thường ngày, cùng chết đi cho những ích kỷ và tham lam của bản tính nhân loại trong từng ngày, ta sẽ được sống trong bình an, vui tươi với niềm hy vọng sẽ được phục sinh với Người trong ngày sau hết. Và khi đó, Thiêng Đàng tại thế đang ngự trị trong ta.

Xin Chúa ban ơn thêm sức nâng đỡ ta trên hành trình dương thế. Nhờ ơn Chúa giúp, ta có thể rao giảng và làm chứng cho Chúa Kitô bằng chính đời sống “mến Chúa yêu người”, cách cụ thể qua những lời nói và hành động của ta trong mỗi ngày sống. Amen.


Comments are closed.