Thứ 5 tuần 26 Thường Niên – Ngày 05/10/2017

Lời Chúa: Lc 10, 1-12

Khi ấy, Chúa chọn thêm bảy mươi hai người nữa và sai các ông cứ từng hai người đi trước Người, đến các thành và các nơi mà chính Người sẽ tới. Người bảo các ông rằng: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Các con hãy đi. Này Thầy sai các con như con chiên ở giữa sói rừng. Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: ‘Bình an cho nhà này’. Nếu ở đấy có con cái sự bình an, thì sự bình an của các con sẽ đến trên người ấy. Bằng không, sự bình an lại trở về với các con. Các con ở lại trong nhà đó, ăn uống những thứ họ có, vì thợ đáng được trả công. Các con đừng đi nhà này sang nhà nọ.

“Khi vào thành nào mà người ta tiếp các con, các con hãy ăn những thức người ta dọn cho. Hãy chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: ‘Nước Thiên Chúa đã đến gần các ngươi’. Khi vào thành nào mà người ta không tiếp đón các con, thì hãy ra giữa các phố chợ và nói: ‘Cả đến bụi đất thành các ngươi dính vào chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin phủi trả lại các ngươi. Nhưng các ngươi hãy biết rõ điều này: Nước Thiên Chúa đã đến gần’. Thầy bảo các con, ngày ấy, thành Sôđôma sẽ được xử khoan dung hơn thành này”.

 


Suy niệm

TÌNH HUYNH ĐỆ TRONG SỨ VỤ LOAN BÁO TIN MỪNG

“Sau đó, Chúa chỉ định bảy mươi hai người khác, và sai các ông cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Ngài sẽ đến” (Lc 10,1)

Chúng ta có mặt trên đời này để làm gì, nếu không phải là để bước vào hành trình tình yêu tiến về Nước Trời cùng sứ mạng chứng thực tình yêu ấy. Trên hành trình đó, chúng ta cần lắm những người bạn đồng hành, người có thể cảm thông khi ta đau khổ, an ủi những lúc chán nản, nâng dậy những lúc ta vấp ngã. Bởi thế, chúng ta không ngạc nhiên khi thấy Chúa Giêsu đòi hỏi người môn đệ ra đi truyền giáo phải từ bỏ tất cả nhưng Ngài vẫn giữ lại cho chúng ta một người bạn đồng hành qua việc sai đi từng hai người một. Chính qua người bạn đồng hành mà ta nhận ra mình không đơn côi trên từng bước hành trình, một hành trình mà Chúa Giêsu đã cảnh báo như chiên con đi giữa sói rừng. Chính qua người bạn đồng hành, chúng ta luôn xác tín rằng Chúa đang hiện diện cách thật gần gũi, ở đây và ngay lúc này. Điều đó sẽ giúp chúng ta kiên vững đi qua mọi nẻo đường với một đảm bảo duy nhất: “Ta sẽ ở với ngươi” (Xh 3,12). Và sự đồng hành đó phải mang lấy ý nghĩa cao cả của tình huynh đệ, với dây liên kết là chính Chúa Giêsu. Vì Chúa Giêsu chính là “Trưởng Tử giữa một đàn em đông đúc” (Rm 8,29), nên tất cả chúng ta đều là anh em với nhau (x. Mt 23,8).

Thế nhưng, nhiều lúc trên hành trình loan báo Tin Mừng tình yêu, thay vì nâng đỡ sẻ chia, chúng ta lại gây cản trở cho nhau. Lắm khi bước chung một đường nhưng điều chúng ta kiếm tìm là lợi ích bản thân chứ không phải là danh Chúa Giêsu như hai môn đệ Gioan và Giacôbê năm nào (x. Mt 20,20-23). Chúng ta bước chung đường nhưng chẳng thể giúp nhau nhận ra Chúa Giêsu đang hiện diện như hai môn đệ trên đường Emmaus (x. Lc 24, 16). Chúng ta đồng hành nhưng chẳng đồng tâm khi nguyên lý sự hiệp nhất không còn đặt nền tảng nơi Chúa Giêsu để rồi chính Ngài bị chia năm sẻ bảy (x. 1 Cr 1,13). Bởi thế, chúng ta hiểu được lời cầu nguyện tha thiết của Chúa Giêsu cho chính chúng ta: “Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta” (Ga 17,11). Chỉ khi thực sự nên một trong tình huynh đệ, lời chứng về tình yêu của chúng ta mới thật sự mạnh mẽ vì: “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ Thầy ở điểm này là anh em có lòng yêu thương nhau” (Ga 13,35).

Lạy Chúa, trên hành trình báo Tin Mừng, xin cho con luôn nhận ra sự hiện diện của một Thiên Chúa đầy tình yêu và lòng thương xót nơi những người đồng hành với con cũng như xin cho mọi người luôn nhận ra Chúa nơi chính con người con.


Comments are closed.