[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 22,1-14″]
Đức Giêsu lại dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng : “Nước Trời cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc cưới cho con mình. Nhà vua sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đã được mời trước, xin họ đến dự tiệc, nhưng họ không chịu đến. Nhà vua lại sai những đầy tớ khác đi, và dặn họ : Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng : Này cỗ bàn, ta đã dọn xong, bò tơ và thú béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến dự tiệc cưới ! Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới, lại bỏ đi : kẻ thì đi thăm trại, người thì đi buôn, còn những kẻ khác lại bắt các đầy tớ của vua mà sỉ nhục và giết chết. Nhà vua liền nổi cơn thịnh nộ, sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ thành phố của chúng. Rồi nhà vua bảo đầy tớ : “Tiệc cưới đã sẵn sàng rồi, mà những kẻ đã được mời lại không xứng đáng. Vậy các ngươi đi ra các ngã đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới.” Đầy tớ liền đi ra các nẻo đường, gặp ai, bất luận xấu tốt, cũng tập hợp cả lại, nên phòng tiệc cưới đã đầy thực khách”
Bấy giờ nhà vua tiến vào quan sát khách dự tiệc, thấy ở đó có một người không mặc y phục lễ cưới, mới hỏi người ấy : “Này bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục lễ cưới ?” Người ấy câm miệng không nói được gì. Nhà vua liền bảo những người phục dịch : “Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng ! Vì kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít.”
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
HIỂU ĐỂ ĐÁP TRẢ
“Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng: Này cỗ bàn, ta đã dọn xong, bò tơ và thú béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến dự tiệc cưới !” (Mt 22,4).
Bài Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta tới một viễn cảnh mà có lẽ trong đời thực chúng ta chưa gặp bao giờ. Một nhà vua lại phải đi nài nỉ những vị quan khách hãy đến dự tiệc cưới. Có lẽ những người đầy tớ trong dụ ngôn đã phải chạy đôn chạy đáo để có thể kiếm đủ thực khách cho bữa tiệc. Điều quan trọng hơn là uy quyền của vua đã bị coi thường. Nhưng dường như ông chấp nhận như vậy, cốt để làm sao cho có đầy thực khách đến dự tiệc cưới. Việc hạ mình như thế đủ cho thấy ông là một vị vua nhẫn nại và nhân từ.
Làm sao một vị vua có thể chấp nhận sự khinh bạc của những quan khách kia, nếu ông không phải là người nhẫn nại và nhân từ. Lòng nhân từ khiến vua trở nên bất lực trước tự do của quan khách. Vua bất lực không phải vì ông nhu nhược cho bằng ông tôn trọng họ. Điều này cho thấy vua hết mực yêu mến và trân trọng những quan khách đã được mời. Trái lại, phản ứng của những vị quan khách cho thấy một sự khinh bạc nặng nề của họ với nhà vua. Họ không hiểu rằng chính họ là người được vua chiếu cố đoái thương, mà chỉ nghĩ đến những bận tâm tầm thường của họ.
Chúng ta cũng biết rõ vị vua ấy là Thiên Chúa, còn thực khách là chính mỗi người chúng ta. Như vị vua nhẫn nại và nhân từ, Thiên Chúa vẫn kiên nhẫn mời gọi mỗi người chúng ta hãy “bớt chút thời giờ” đến dự tiệc với Người. Dường như lời mời gọi của Người chẳng đủ sức để lôi kéo chúng ta ra khỏi sự tầm thường của mình, để đến dự tiệc. Người đã chẳng nệ Người là Thiên Chúa chí thánh để nài nỉ chúng ta hãy đến tham dự tiệc cưới. Không phải các tôi tớ Thiên Chúa đi mời những thực khách là chúng ta mà là chính Thiên Chúa đã ‘chạy đôn chạy đáo’ để mời từng người chúng ta. Chúng ta hình dung hình ảnh Con Một Thiên Chúa đã ngược xuôi vùng đất Palestin suốt 33 năm trần thế để “viết thiệp mời” chúng ta dự tiệc cưới Nước Trời. Thế mà, như những thực khách, chúng ta đã từ chối bữa tiệc của Người.
Đọc bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta hãy ngẫm nghĩ lại chính thái độ của chúng ta với Thiên Chúa. Có thể cuộc sống quá bộn bề những nỗi lo toan làm chúng ta vô tình cự tuyệt lại lời mời gọi của Thiên Chúa. Điều chúng ta cần làm giờ đây là ‘suy gẫm’ để ‘hiểu’ lòng nhân từ và nhẫn nại của Thiên Chúa đối với chúng ta lớn biết chừng nào. Chúng ta lại thờ ơ với Người. Đã bao lần chúng ta từ chối tham dự thánh lễ chỉ vì chỉ để mải mê kiếm thêm một chút tiền; đã bao lần chúng ta từ chối gặp gỡ Chúa trong Bí Tích Thánh Thể chỉ vì lý do gặp gỡ người này người kia; đã bao lần chúng ta hững hờ một giờ kinh tối chỉ để đắm mình vào những chương trình giải trí. Thử hỏi những lợi ích của việc chúng ta đang làm có thể sánh được với muôn vàn ơn lành Chúa ban cho hay không?
Lạy Chúa, xin thương xót chúng con vì phận người yếu đuối đã chẳng có thể suy xét và hiểu cho đúng tình Chúa yêu thương chúng con. Chúng con lại đem đánh đổi tình yêu ấy để nhận lấy những điều tầm thường của thế tục. Xin cho chúng con cảm nghiệm và hiểu được tình Chúa yêu con lớn lao dường nào. Nhờ đó, chúng con được Chúa thương xót và ban ơn cứu độ. Amen.
[/loichua]