[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 16, 19-31″]
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: “Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này. Abraham nói lại: “Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được”.
Người đó lại nói: “Ðã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này”. Abraham đáp rằng: “Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài”. Người đó thưa: “Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải”. Nhưng Abraham bảo người ấy: “Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
HÃY MỞ TOANG CÁNH CỔNG
“(Ông Áp-ra-ham nói:) giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được ” (Lc 16,26).
Dụ ngôn ông nhà giàu và anh La-da-rô nghèo khó có kết cấu như một đoạn phim gồm hai phân cảnh. Trong phân cảnh một, ông nhà giàu xuất hiện trong lụa là gấm vóc và yến tiệc linh đình, còn anh La-da-rô mang dáng vẻ của một kẻ nghèo khổ, đói ăn với mụn nhọt đầy mình. Phân cảnh thứ hai hoàn toàn ngược lại. Anh La-da-rô đang hạnh phúc trong lòng tổ phụ Áp-ra-ham, còn ông nhà giàu đang phải đau khổ vì bị lửa thiêu đốt. Trong cả hai phân cảnh, anh La-da-rô và ông nhà giàu đều bị ngăn cách nhau. Trong cảnh một nơi trần thế, họ bị ngăn cách bởi cánh cổng. Trong cảnh hai nơi thế giới bên kia, họ bị ngăn cách bởi vực thẳm.
Trong thực tế cuộc sống hôm nay, con người cũng xây nên quá nhiều “cánh cổng” để ngăn cách mình với người khác, cách riêng trong các gia đình. Nhiều cha mẹ dựng nên những cánh cổng bằng sự áp đặt mà không chịu lắng nghe và cảm thông với con cái. Từ đó, con cái cũng tạo nên những cánh cổng ngăn cách với cha mẹ vì sợ hãi mà không thể giãi bày những khó khăn. Những cánh cổng ngăn cách giữa vợ chồng cũng bắt nguồn từ chính thái độ gia trưởng hay sự thiếu trách nhiệm trong bổn phận. Khi hôn nhân và gia đình rơi vào vực thẳm, ở hai đầu ngăn cách, người ta nghe thấy nhiều lời trách móc và chì chiết chứ ít có người nhận lỗi về phía mình vì đã không cố gắng đủ để vun vén cho gia đình. Hãy nhớ lại dụ ngôn trên. Ông nhà giàu có thừa khả năng để giúp đỡ anh La-da-rô nhưng ông đã không làm. Ông bị kết án vì đã không làm cho người khác điều mình có thể làm. Trong gia đình, trách nhiệm, sự hi sinh và tình yêu luôn là điều mà mỗi thành viên có thể làm được. Cha mẹ hãy đặt mình vào vị trí của con cái, con cái hãy đặt mình vào vị trí của cha mẹ để cảm thông lẫn nhau. Vợ chồng hãy đặt mình vào vị trí của nhau để cảm nhận và chia sẻ với nhau những vui buồn của đời sống gia đình. Nếu không làm, như ông nhà giàu kia, chúng ta có thể đánh mất hạnh phúc gia đình đời này và đánh mất luôn cả hạnh phúc đời sau. Mỗi người hãy mở toang cánh cổng của riêng mình, bắt đầu từ chính gia đình của mình, để gia đình đích thật là dấu chỉ của lòng thương xót. Từ đó, mỗi người dám đi xa hơn đến những vùng ngoại biên để mở ra cánh cổng với anh chị em lương dân, với những người bệnh tật và đau khổ.
Lạy Chúa, Chúa không muốn ai trong chúng con phải xa rời Nước Trời là ngôi nhà quê hương của chúng con. Tuy nhiên, Chúa ban cho chúng con có tự do để tìm đến hoặc khước từ Chúa. Trong tâm tình của mùa Chay thánh này, xin cho mỗi thành viên trong gia đình chúng con, đặc biệt với các gia đình trẻ, biết mở “cánh cửa” của lòng mình ra với nhau, để cảm thông cho nhau và để thông phần với đau khổ mà Con Chúa đã chịu đựng trên thập giá. Xin cho chúng con cũng biết dùng những khả năng Chúa ban để xây dựng gia đình thành một cộng đoàn tốt đẹp hơn và cùng nhau hướng lòng về nơi hạnh phúc mà tổ phụ Áp-ra-ham đang chờ đón. Amen.
[/loichua]