Thứ 2 Tuần 5 Thường Niên – Ngày 05/02/2018

Lời Chúa: Mc 6,53 – 56

Khi qua biển rồi, Đức Giê-su và các môn đệ ghé vào đất liền tại Ghen-nê-xa-rét và lên bờ. Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giê-su. Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó. Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng của Người ; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.

 


Suy niệm

NHẬN RA SỰ HIỆN DIỆN CỦA CHÚA TRONG CUỘC ĐỜI

“Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giêsu” (Mc 6,54).

Thất bại, bệnh tật, đau khổ, và cái chết vẫn là những thách đố lớn cho con người mọi thời, kể cả người Kitô hữu. Vậy đâu là ý nghĩa sau cùng mà mỗi người cần nhận ra qua những thách đố này?

Sau phép lạ hóa bánh ra nhiều và việc đi trên mặt biển hồ đến với thuyền các môn đệ, Chúa Giêsu cùng họ sang bờ bên kia tại Ghê-nê-xa-rét. Tin Mừng thuật lại, ngay khi “thầy trò vừa bước ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giêsu ” (Mc 6,54). Điều gì khiến cho người ta có thể nhận ra Chúa Giêsu cách dễ dàng và nhanh chóng như vậy? Chắc hẳn là vì họ đã từng được nghe và chứng kiến nhiều phép lạ do Chúa thực hiện, cụ thể là phép lạ hóa bánh cho năm ngàn người ăn. Cũng có thể họ đã từng được ơn chữa lành hay được ai đó kể về Người: “Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền ” (Mc 1,21). Vì thế, khi nghe biết thuyền của Chúa Giêsu vừa tới bờ, họ đã nhận ra Người. Họ khao khát được gặp Chúa Giêsu và hy vọng được Người cứu chữa, cụ thể qua việc: “Họ đi rảo khắp vùng” để tìm gặp Người. Họ không chờ Chúa Giêsu đến với họ, nhưng chính họ chủ động tìm gặp Người: “Nghe tin người ở đâu, họ bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó” “Người đi tới đâu […], người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài đường, ngoài chợ”(Mc 6, 55-56). Niềm khao khát đó mạnh đến nỗi họ “xin Người cho họ ít nhất là chạm đến tua áo của Người” (Mc 5,56) để được khỏi bệnh tật. Cái “chạm đến tua áo” là chạm của niềm tin, giống như cái “chạm” của người phụ nữ bị băng huyết hôm nào (x. Mc 5,28). Họ không chỉ muốn gặp gỡ Chúa Giêsu mà còn muốn đụng chạm đến Người với tất cả con người của mình.

Nhìn lại cuộc đời của mỗi người, chúng ta sẽ nhận thấy rằng khi đối diện thất bại, bệnh tật, đau khổ và cái chết, chúng ta dễ đánh mất niềm tin vào Chúa. Thay vì đặt niềm tin vào Chúa, chúng ta lại đi tìm những thú vui nơi thân xác, vật chất tầm thường bên ngoài, v.v. để lấp đầy khoảng trống nơi tâm hồn, giải thoát khỏi những phiền lụy, đau khổ mà mình đang gánh chịu. Thế nhưng, tất cả những thứ đó không thể giải quyết hay làm chúng ta quên đi được những đau khổ, phiền muộn nơi mình. Trái lại, chúng càng khiến cho chúng ta thêm đau đớn và mất bình an hơn. Điều này càng khiến cho chúng ta nhận ra sự giới hạn, bất toàn của mình trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc và ý nghĩa của cuộc đời. Dù chúng ta có từ khước, không nhận ra Chúa thì Ngài vẫn luôn hiện diện và muốn tìm gặp mỗi người. Liệu rằng chúng ta có đủ sự khiêm tốn, chân thành để nhận ra Chúa như những người ở biển hồ Ghen-nê-xa-rét không?

Lạy Chúa Giêsu, hằng ngày chúng con luôn phải đối diện với biết bao khó khăn, thử thách của cuộc sống mưu sinh “cơm, áo, gạo, tiền”. Xin cho chúng con biết nhận ra Chúa qua từng biến cố, các hoạt động của cuộc sống thường ngày, đặc biệt là mỗi khi chúng con đón rước Thánh Thể vào tâm hồn. Xin Chúa đến, đụng chạm và chữa lành những thương tích tội lỗi nơi tâm hồn chúng con. Amen.


Comments are closed.