[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mc 1, 40-45″]
Khi ấy, có một người bệnh cùi đến van xin Chúa Giêsu và quỳ xuống thưa Người rằng: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi nên sạch”. Ðộng lòng thương, Chúa Giêsu giơ tay đặt trên người ấy và nói: “Ta muốn, anh hãy khỏi bệnh”. Tức thì bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch. Nhưng Người nghiêm nghị bảo anh đi ngay và dặn rằng: “Anh hãy ý tứ đừng nói cho ai biết, một hãy đi trình diện cùng trưởng tế và dâng của lễ theo luật Môsê để minh chứng mình đã được khỏi bệnh”. Nhưng đi khỏi, người ấy liền cao rao và loan truyền tin đó, nên Chúa Giêsu không thể công khai vào thành nào được. Người dừng lại ở ngoài thành, trong những nơi vắng vẻ, và người ta từ khắp nơi tuôn đến cùng Người.
[/loichua]
[loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
Trong xã hội Do Thái, người phong cùi không chỉ thống khổ vì căn bệnh hành hạ, mà bệnh cùi còn bị xem là ô uế, phải cách ly với cộng đồng. Hơn nữa, với quan niệm bệnh tật là do tội lỗi, số phận của họ hẳn còn bi đát hơn rất nhiều. Từ đó, ta mới hiểu mong ước được chữa lành của người cùi là một khao khát mãnh liệt biết chừng nào. Chỉ có Chúa Giêsu, Đấng Cứu Thế, mới có thể thỏa mãn khao khát của anh. Chính niềm xác tín này đã thúc đẩy anh đến trước mặt Ngài để van xin, bằng một niềm tin mãnh liệt : “Nếu ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi được sạch”. Ở điểm hội ngộ của khao khát, của niềm tin con người và quyền năng Thiên Chúa, mọi sự đều có thể : người phong cùi đã được chữa lành. Trước những khó khăn và những thống khổ của cuộc sống, liệu chúng ta có hành xử như người phong cùi này chăng ?
Lạy Chúa, nếu người ta dễ dàng nhận ra những bệnh tật thể lý, thì điều này lại không hoàn toàn hiển nhiên với những bệnh tật của tâm hồn. Xin Chúa cho chúng con biết khiêm tốn nhận ra lỗi lầm của mình và xin thương chữa lành chúng con. Amen.
[/loichua]