Chúa Nhật 30 Thường Niên – Năm B

Lời Chúa: Mc 10,46-52

Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi thành Giêricô cùng với các môn đệ và một đám đông, thì con ông Timê tên là Bartimê, một người mù đang ngồi ăn xin ở vệ đường, khi anh ta nghe biết đó là Chúa Giêsu Nadarét, liền kêu lên rằng: “Hỡi ông Giêsu con vua Ðavít, xin thương xót tôi”. Và nhiều người mắng anh bảo im đi, nhưng anh càng kêu to hơn: “Hỡi con vua Ðavít, xin thương xót tôi”.
Chúa Giêsu dừng lại và truyền gọi anh đến. Người ta gọi người mù và bảo anh: “Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh”. Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu. Bấy giờ Chúa Giêsu bảo rằng: “Anh muốn Ta làm gì cho anh?” Người mù thưa: “Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy”. Chúa Giêsu đáp: “Ðược, đức tin của anh đã chữa anh”. Tức thì anh ta thấy được và đi theo Người.


Suy niệm

“Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy”.

Người mù ở thành Giêricô đã không thể nhìn thấy Chúa bằng mắt trần, nhưng anh lại nhận ra Người bằng đôi mắt đức tin. Anh kêu lên “xin thương xót tôi” đến hai lần, như biểu lộ một lòng tin tuyệt đối. Anh đã được toại nguyện và đi theo Chúa Giêsu.

Thánh Inhaxiô thành Antiôkia thường nói: “Nhờ đức tin, tôi nhìn thấy Chúa và chạm đến Người ở bất cứ nơi nào”. Đức tin là một cuộc gặp gỡ, là mở rộng tâm hồn đón nhận chính Chúa và phó thác đời mình cho Người. Nhưng đôi khi, vì cố chấp, tự mãn, chúng ta trở thành những người “mù lòa đức tin”, không nhận ra Thiên Chúa đang hiện diện trong cuộc đời của mình và nơi tha nhân, thậm chí thành trở ngại ngăn cản người khác đến với Chúa.

Lạy Chúa, xin mở cho chúng con đôi mắt để có thể nhận ra Người, xin mở cho chúng con đôi tai để biết lắng nghe lời Người, và mở cho chúng con miệng lưỡi để ngợi khen, tôn vinh tạ ơn Người. Amen.


Comments are closed.