[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 20, 1 – 16a”]
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: “Nước trời giống như chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. Khi đã thoả thuận với những người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông. Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng: “Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng đáng”. Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm như vậy.
Ðến khoảng giờ thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: “Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?” Họ thưa rằng: “Vì không có ai thuê chúng tôi”. Ông bảo họ rằng: “Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta”.
Ðến chiều chủ vườn nho bảo người quản lý rằng: “Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công cho họ, từ người đến sau hết tới người đến trước hết.” Vậy những người làm từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng.
Tới phiên những người đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn, nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng. Ðang khi lãnh liền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: “Những người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao”? Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: “Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thoả thuận với tôi một đồng sao?” Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn, nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng? Như thế, kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
NGƯỜI LÀM THUÊ GIỜ THỨ MƯỜI MỘT
“Ðến khoảng giờ thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: “Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?” Họ thưa rằng: “Vì không có ai thuê chúng tôi”. Ông bảo họ rằng: “Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta”” (Mt 20, 6 – 7).
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã nói về Nước Trời qua câu chuyện ông chủ vườn nho đã ra thuê người làm và ông đã thỏa thuận với họ tiền công là một đồng. Vào giờ ba, giờ sáu và giờ chín, ông cũng ra thuê như thế. Đặc biệt, giờ thứ mười một rồi mà ông vẫn ra thuê người để về làm vườn. Câu chuyện trở nên gay cấn vào lúc trả công. Những người đến làm ở những giờ đầu đã cảm thấy hụt hẫng và có phần ganh tỵ với những người đến làm ở giờ thứ mười một, bởi lẽ họ được trả công ngang với những người đến sau: tất cả đều là một đồng. Phản ứng của họ cũng dễ hiểu, vì họ đã làm nhiều hơn người làm ở giờ thứ mười một gấp nhiều lần. Có thể họ ghen tỵ vì nghĩ rằng ông chủ đã thi ơn cho những người làm giờ thứ mười một, trong khi chỉ đối xử công bằng với họ.
Bây giờ, chúng ta cùng nhìn lại những người làm ở giờ thứ mười một trong giây lát. Họ chỉ lên tiếng có một lần và rất ngắn gọn: “vì không có ai thuê chúng tôi”. Đây là câu trả lời của họ khi được ông chủ hỏi “sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?”. Một câu trả lời chất chứa sự thất vọng vì các ông đã chờ đợi suốt từ sáng cho đến giờ thứ mười một mà vẫn chưa có ai thuê và có thể sẽ trở về nhà với hai bàn tay trắng. Có lẽ, hoàn cảnh của các người này không khá giả cho lắm, nên họ phải nhẫn nại chờ lâu đến thế, mà không bỏ về. Như thế, chúng ta có thể thấy rằng: với họ, việc được gọi làm cho chủ cả là một ơn huệ lớn lao. Đến đây chúng ta cũng chợt hiểu ra những người được gọi vào làm ở những giờ đầu phải chăng là đã nhận được ơn huệ trước những người làm giờ thứ mười một? Vì vậy, nhìn sự việc bằng cặp mắt biết ơn, thì tất cả những người làm đều như nhau, dù là người làm ở những giờ đầu hay người làm ở giờ thứ mười một đều là người được thụ ơn. Vậy nên, thái độ mà tất cả mọi người làm cần có là tạ ơn chứ không phải ganh tỵ.
Dưới ánh sáng này, chúng ta nhìn nhận bản thân mình cũng chỉ là người lãnh nhận ơn huệ từ Thiên Chúa qua việc người đã cho chúng ta hiện diện trên cõi đời này, hoặc qua những ơn lành hồn xác, khả năng hay biệt tài mà chúng ta đang có. Đừng ganh tỵ với bất cứ ai về điều gì, nhưng hãy cùng với họ dâng lời tạ ơn Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin cho từng khoảnh khắc trong cuộc đời, chúng con luôn nhận ra mình là người thụ ân như người làm giờ thứ mười một, để luôn sống tâm tình tạ ơn Chúa. Amen.
[/loichua]