Thứ 3 Tuần Bát Nhật Phục Sinh – Ngày 03/04/2018

Lời Chúa: Ga 20, 11 - 18

Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên thần hỏi bà : “Này bà, sao bà khóc ?” Bà thưa : “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu !” Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. Đức Giê-su nói với bà : “Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai ?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói : “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” Đức Giê-su gọi bà : “Ma-ri-a !” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri : “Ráp-bu-ni !” (nghĩa là ‘Lạy Thầy’). Đức Giê-su bảo : “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ : ‘Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’. Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ : “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.

 


Suy niệm

BƯỚC THEO ĐẤNG PHỤC SINH

“Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ : Tôi đã thấy Chúa, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà” (Ga 20, 18).

Hạnh phúc của người môn đệ là được ở bên, được bước theo vị Thầy mình rất mực yêu quý, vị Thầy được toàn dân thán phục. Bà Maria Mácđala đã có cho mình vinh dự ấy, khi cùng với nhóm Mười Hai, bước theo Đức Giêsu trong hành trình loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa (x. Lc 8, 1-2). Cơn thử thách ập tới, khi Chúa Giêsu bị giới lãnh đạo Do Thái bắt, bà Maria Mácđala quyết không bỏ Thầy, đi theo Người đến chân thập giá (x. Ga 19, 25). Và ngay cả khi Chúa Giêsu được mai táng, bà Mácđala cũng muốn đến viếng mộ Ngài thật sớm (x. Ga 20, 1), để được thấy vị thầy kính yêu, dù đó chỉ còn là một thân xác bất động. Thật ngỡ ngàng, cửa mồ mở toang nhưng không còn xác Thầy. Bà vừa khóc, vừa chạy thật nhanh để báo tin cho các Tông đồ: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu” (Ga 20,2). Bà vừa khóc, vừa đi tìm xác Thầy, “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về” (Ga 20, 15). Nước mắt tràn khoé mi, khiến bà không còn nhận ra đâu là ông làm vườn, đâu là Đấng Phục Sinh. Tiếng gọi thân thương thủơ nào, khiến bà reo vui trong sung sướng: “Rabouni (nghĩa là Lạy Thầy!)” (Ga 20, 16). Vượt quá sức tưởng tượng, bà không thấy thân xác bất động nhưng được gặp Thầy Giêsu trong thân xác vinh hiển. Không muốn mất Thầy thêm một lần nữa, bà Maria Mácđala ra sức giữ chân Thầy lại. Nhưng đó đâu phải là điều Chúa Giêsu muốn: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: ‘Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’” (Ga 20, 17). Vâng lời Thầy, Bà Maria Mácđala ra đi loan báo mọi điều “Người đã nói với bà” (Ga 20, 18). Nói cách khác, bước theo Đấng Phục Sinh là bước ra khỏi chính mình để ra đi loan báo Tin Vui Phục Sinh; là không giữ Thầy lại cho riêng mình, nhưng mang niềm vui của người có Chúa đến với mọi người; là không sống cho riêng mình, nhưng sống cho Đấng đã chết và sống lại vì yêu tôi (x. 2 Cr 5, 15).

Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, khổ đau và tội lỗi làm chúng con rơi lệ. Xin Chúa hãy đến ngay bên và gọi tên con như Chúa đã gọi Maria, để con cảm nhận được niềm vui tha thứ của Đấng Phục Sinh – Đấng Giàu Lòng Thương Xót và can đảm lên đường đi loan báo Tin Vui Phục Sinh. Amen.


Comments are closed.