Khi mãn thời hạn thanh tẩy theo Luật Môsê, ông bà đem Chúa Giêsu lên thành Giêrusalem, để dâng cho Chúa, như đã viết trong lề luật Chúa rằng: “Mọi con trai đầu lòng sẽ được gọi là của thánh, dâng cho Thiên Chúa”, và việc dâng lễ vật như đã nói trong lề luật Chúa là “một cặp chim gáy, hoặc hai bồ câu con”. Và lúc đó tại Giêrusalem có một người tên là Simêon, là người công chính và có lòng kính sợ, đang mong đợi niềm an ủi Israel, có Thánh Thần ở trong ông. Ông được Thánh Thần mách bảo là sẽ không thấy giờ chết đến, trước khi thấy Ðấng Kitô của Chúa. Ðược Thánh Thần thúc giục, ông vào đền thờ. Khi cha mẹ bồng trẻ Giêsu đến để thi hành cho Người các nghi thức theo luật dạy, thì ông ẵm lấy Người trên cánh tay mình, và chúc tụng Thiên Chúa rằng: “Lạy Chúa, bây giờ Chúa để cho tôi tớ Chúa đi bình an, theo như lời Chúa. Vì chính mắt con đã thấy ơn cứu độ mà Chúa đã sắm sẵn trước mặt muôn dân, là ánh sáng đã chiếu soi các lương dân, và vinh quang của Israel dân Chúa”. Cha mẹ Người đều kinh ngạc về những điều đã nói về Người. Simêon chúc lành cho hai ông bà, và nói với Maria mẹ Người rằng: “Ðây trẻ này được đặt lên, khiến cho nhiều người trong Israel phải sụp đổ hay được đứng dậy, và cũng để làm mục tiêu cho người ta chống đối. Về phần bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn bà, để tâm tư nhiều tâm hồn được biểu lộ”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]“Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi tớ này được an bình ra đi. Vì chính mắt con đã được thấy ơn cứu độ” (Lc 2,29-30)
Con người sống luôn có những khao khát và tùy vào nhận thức giá trị, có kẻ khao khát điều tầm thường, có người khao khát điều cao quý. Khao khát điều gì, cuộc đời sẽ định hướng theo như vậy. Trình thuật Tin Mừng hôm nay gợi lên chân dung rất đẹp về ông Simêon, một con người hằng khao khát Thiên Chúa. Niềm khao khát bao hàm sự chờ đợi trong hy vọng và trung thành. Chờ đợi ở đây không phải là một trạng thái thụ động nhưng là sự chờ đợi đầy năng động trong Chúa Thánh Thần. Nơi đó, ông Simêon được Chúa Thành Thần ở cùng, được Chúa Thánh Thần mách bảo, và được Chúa Thánh Thần thúc đẩy tìm gặp Chúa Giêsu. Chính sự vâng nghe lời Chúa Thánh Thần mà ông Simêon đã gặp được Chúa Giêsu, Đấng Cứu Độ muôn dâng hằng mong đợi. Còn gì hạnh phúc hơn với một đôi tay phàm trần hèn mọn lại được bồng ẵm, nâng niu Đấng Tuyệt Đối. Chính sự gặp gỡ ấy khiến ông Simêon reo lên mãn nguyện: “Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi tớ này được an bình ra đi. Vì chính mắt con đã được thấy ơn cứu độ” (Lc 2,29-30). Đó không chỉ là hạnh phúc của riêng ông nhưng của toàn dân Israel, bởi từ đây, “dân đang lần bước giữa tối tăm, đã thấy một ánh sáng huy hoàng / Đám người sống trong vùng bóng tối, nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi” (Is 9,1).
Nếu được tận mắt chiêm ngưỡng, được bồng ẵm trên tay Đấng Cứu Độ khiến ông Simêon hạnh phúc đến vậy thì niềm hạnh phúc của chúng ta biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả. Chúng ta không chỉ được chiêm ngưỡng, không chỉ được bồng ẵm nhưng còn được vị Thiên Chúa cao cả chấp nhận trút bỏ hoàn toàn vinh quang, chấp nhận hủy mình ra không để ngự vào tâm hồn, để cùng chia sẻ phận người yếu đuối mỏng manh. Nhưng nhiều lúc chúng ta đã không nhận ra quà tặng tuyệt vời đó. Bởi nếu chúng ta thật sự cảm nghiệm được niềm hạnh phúc mình đã lãnh nhận, cuộc sống của chúng ta sẽ rất khác. Sẽ không còn những khinh khi loại trừ anh em mình, sẽ chẳng còn sự hờ hững vô tâm với những thân phận nghèo hèn và chẳng để tâm hồn ra bất xứng là nơi Thiên Chúa ngự trị. Đồng thời, cuộc sống chúng ta chắc hẳn luôn tràn ngập niềm vui có Chúa hiện diện, một niềm vui thực sự thôi thúc chúng ta không thể không san sẻ cho những tâm hồn đang khao khát.
Lạy Chúa Giêsu Hài Đồng, xin cho con biết tìm gặp Chúa nơi những con người bé nhỏ, bồng ẵm Chúa khi mở rộng bàn tay nâng đỡ những thân phận bất hạnh, và trao ban niềm hạnh phúc có Chúa ở cùng với những ai đang đau khổ buồn sầu. Amen
[/loichua]