Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Khi Con Người đến trong vinh quang, có hết thảy mọi thiên thần hầu cận, Người sẽ ngự trên ngai uy linh của Người. Muôn dân sẽ được tập họp lại trước mặt Người, và Người sẽ phân chia họ ra, như mục tử tách chiên ra khỏi dê. Chiên thì Người cho đứng bên phải, còn dê ở bên trái. Bấy giờ Vua sẽ phán với những người bên hữu rằng: “Hãy đến, hỡi những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy lãnh lấy phần gia nghiệp là Nước Trời đã chuẩn bị cho các ngươi từ khi tạo dựng vũ trụ. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta mình trần, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã viếng thăm; Ta bị tù đày, các ngươi đã đến với Ta”. Khi ấy người lành đáp lại rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ chúng con thấy Chúa là lữ khách mà tiếp rước, mình trần mà cho mặc; có khi nào chúng con thấy Chúa yếu đau hay bị tù đày mà chúng con đến viếng Chúa đâu?” Vua đáp lại: “Quả thật, Ta bảo các ngươi: Những gì các ngươi đã làm cho một trong các anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta”. “Rồi Người cũng sẽ nói với những kẻ bên trái rằng: “Hỡi phường bị chúc dữ, hãy lui khỏi mặt Ta mà vào lửa muôn đời đã đốt sẵn cho ma quỷ và kẻ theo chúng. Vì xưa Ta đói, các ngươi không cho ăn; Ta khát, các ngươi không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi chẳng tiếp rước; Ta mình trần, các ngươi không cho đồ mặc; Ta đau yếu và ở tù, các ngươi đâu có viếng thăm Ta!” Bấy giờ họ cũng đáp lại rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói khát, khách lạ hay mình trần, yếu đau hay ở tù, mà chúng con chẳng giúp đỡ Chúa đâu?” Khi ấy Người đáp lại: “Quả thật, Ta bảo cho các ngươi biết, những gì các ngươi đã không làm cho một trong các anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta”. Những kẻ ấy sẽ phải tống vào chốn cực hình muôn thuở, còn các người lành thì được vào cõi sống ngàn thu”.
[/loichua]
[loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
“Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,45).
Không ai biết được ngày chung cuộc của đời mình sẽ như thế nào, nhưng có một điều ta dám đoan chắc: đó là chúng ta sẽ bị xét xử về tình yêu chúng ta đã dành cho Chúa và tha nhân. Thánh Gioan Thánh Giá khẳng định rằng: “Vào xế chiều cuộc sống này, bạn sẽ được phán xét về tình yêu” . Tình yêu dành cho Chúa thể hiện qua tình yêu dành cho tha nhân, vì tha nhân là hình ảnh của Chúa (1Ga 4,20). Còn tình yêu đối với tha nhân làm cho tình yêu đối với Chúa ngày thêm trọn vẹn (1Ga 4,12). Ai không sống tình yêu thương, thì bản án dành cho kẻ ấy sẽ thật nặng nề: “Quân bị nguyền rủa kia, đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó” (Mt 25,41). Còn phần thưởng dành cho những ai đã một đời chọn sống yêu thương thật vinh phúc: “Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa” (Mt 25,34).
Ai trong chúng ta cũng sẽ ra trước toà Chúa và Người sẽ xét xử chúng ta về tình yêu. Vậy chúng ta đã làm gì để tình yêu Chúa và tha nhân trong chúng ta mỗi ngày mỗi nên hoàn hảo : Chúng ta chọn sống hiền hoà, nhẫn nhục hay ghen tương, bực tức ? Chúng ta chọn làm điều ngay chính, không tìm tư lợi, không nuôi hận thù hay làm điều bất chính, trục lợi và tìm cách trả thù ? Chúng ta tha thứ, hy vọng, tin tưởng hay thù ghét, tuyệt vọng, mất niềm tin ? Chúng ta làm tất cả mọi sự để làm vinh danh Chúa, và mưu ích cho tha nhân, hay tìm hào quang cho chính mình và chà đạp người khác ? Chọn sống tình yêu là chọn thay đổi chính mình chứ không muốn người khác phải thay đổi vì mình; là trao ban hơn là nhận lãnh; là phục vụ vì thấy Chúa Kitô nơi mỗi tha nhân – nhất là những người ở bên lề xã hội, hơn là muốn người khác đáp ứng cho những nhu cầu, dù là chính đáng của chính mình.
Lạy Chúa, xin thêm yêu thương vào trái tim con. Đã bao lần con lầm lỡ vì ích kỷ, thù hận, ghét ghen. Xin cho con dám dấn thân để sống cho tình yêu – yêu Chúa và yêu người; dám tự huỷ để cho mầm bác ái mọc lên; dám nhìn nhận những khiếm khuyết nơi bản thân để lòng mến nơi con ngày nên hoàn thiện; và dám cho đi để minh chứng một đời sống đã không ngừng đón nhận lòng thương xót bao la của Chúa.