Thứ Hai sau Chúa Nhật 26 Thường Niên – Năm B

Lời Chúa: Lc 9, 46-50

Khi ấy, các mộn đệ nghĩ ngợi trong lòng rằng ai trong các ông sẽ là người cao trọng nhất. Chúa Giêsu thấu biết tư tưởng trong lòng các ông, Người liền dẫn một trẻ nhỏ tới, để đứng bên cạnh Người, và bảo các ông rằng: “Hễ ai đón nhận trẻ nhỏ này vì danh Thầy, tức là đón nhận Thầy: mà hễ ai đón nhận Thầy, tức là đón nhận Ðấng đã sai Thầy. Vì kẻ nào bé nhỏ nhất trong tất cả các con, đó là người cao trọng nhất”. Gioan lên tiếng thưa Người rằng: “Lạy Thầy, chúng con thấy một người kia lấy danh Thầy mà trừ quỷ, và chúng con đã ngăn cản nó, vì nó không theo Thầy cùng với chúng con”. Chúa Giêsu bảo ông rằng: “Các con chớ ngăn cản, vì ai không chống nghịch các con, tức là thuận với các con”.


Suy niệm

“Kẻ nào bé nhỏ nhất trong tất cả các con, đó là người cao trọng nhất”. (Lc 9, 48)

Trong cuộc sống, theo lẽ thường ai cũng mong muốn mình làm lớn, là người lớn nhất, người có địa vị cao nhất, người đứng đầu trong một tổ chức, một tập thể, một cộng đoàn. Sở dĩ như vậy vì địa vị luôn gắn liền với lợi ích, danh tiếng và sự kính trọng. Các tông đồ Chúa Giêsu cũng không ngoại lệ khi Tin Mừng hôm nay trình bày việc bàn luận giữa các ông xem ai là người lớn nhất. Đối diện với câu hỏi trên, Chúa Giêsu đã cho thấy một cái nhìn hoàn toàn mới, ngược lại với quan niệm lớn – nhỏ của các tông đồ : “Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em” (Mt 20,26). Tin Mừng Chúa Giêsu dường như có nét nghịch lý, vì đối với Ngài người ta chỉ trở nên lớn khi người ta biết hạ mình xuống phục vụ người khác: “Kẻ nào bé nhỏ nhất trong tất cả các con, đó là người cao trọng nhất” (Lc 9, 48). Chúa Giêsu không trả lời trực tiếp cho câu hỏi các môn đệ đặt ra nhưng Ngài khuyên các ông hãy trở nên bé nhỏ, bởi vì trong Nước Chúa Giêsu không có chỗ cho sự tranh giành quyền lực nhưng mọi thứ được dựa trên tiêu chuẩn yêu thương, phục vụ. Người làm lớn trong Nước Trời không phải là người đứng trên vai kẻ khác nhưng dám để cho người khác đứng trên đôi vai của mình. Người làm lớn trong Nước Trời không phải là người ngồi trên ngai cao nhưng là người dám cúi xuống thấp để giúp đỡ những con người nhỏ bé.

Noi gương Chúa Giêsu, dọc suốt chiều dài lịch sử đã có nhiều người trở nên những vĩ nhân qua việc chọn cho mình con đường nhỏ bé, âm thầm phục vụ. Đó là Têrêsa Hài Đồng Giêsu, người đã chọn cho mình con đường thơ ấu chỉ với một tâm nguyện là trở nên tình yêu trong lòng Giáo Hội. Đó là Mẹ Têrêsa Calcuta, người đã đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm để giúp đỡ những người yếu đau, bệnh tật đang cần sự yêu thương, che chở. Và biết bao người vô danh vẫn đang âm thầm phục vụ. Ngày nay, mỗi người chúng ta cũng được mời gọi trở nên những con người bé nhỏ vì Thiên Chúa yêu thương những người phận nhỏ và vì chúng ta chỉ thực sự lớn lên khi tâm hồn chúng ta tràn ngập tình yêu.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết học tinh thần khiêm nhường của Chúa, Đấng vốn cao trọng nhưng đã tự hạ mình xuống như chúng con. Xin cho chúng con biết trở nên những con người bé nhỏ trong niềm tin tưởng khi chúng con hạ mình xuống đó là khi chúng con đang lớn lên trong tình yêu Chúa và Chúa đang lớn lên trong chúng con. Amen.


Lễ Thánh Venceslanô, tử đạo

Thánh Venxétlao sinh tại miền Bôhême nước Tiệp Khắc vào năm 907. Ngài là công tước miền Bôhême. Cha của Ngài, ông Wratislas, làm quan trấn miền Bôhême. Mẹ Ngài là dân ngoại Draghomire. Con đường của thánh nhân nhiều chông gai, lắm thử thách. Cha Ngài qua đời vào năm 920, Ngài sống với bà nội Ludmilla, một người đàn bà rất đạo đức, thánh thiện. Bà nội đã hun đúc, uốn nắn Ngài nên người đạo đức, gương mẫu. Mẹ Ngài vì là một người ngoại giáo, theo bè rối, đã ganh tị, giết chết bà nội và bắt thánh nhân phải sống xa những người công giáo. Chúa nhân từ luôn ấp ủ, luôn che chở và không bỏ rơi Ngài…………xem tiếp


Comments are closed.