Thứ Sáu sau Chúa Nhật 2 Phục Sinh – Năm B

Lời Chúa: Ga 6, 1-15

Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới. Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?” Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. Philipphê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút”. Một trong những môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”. Chúa Giêsu nói: “Cứ bảo người ta ngồi xuống”. Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn. Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích. Khi họ đã no nê, Người bảo các môn đệ: “Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi”. Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư. Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật ông này là Ðấng Tiên tri phải đến trong thế gian”. Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.

 


Suy niệm

 Trang Tin Mừng thuật lại việc Đức Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều nuôi dân chúng từ năm chiếc bánh và hai con cá. Hành động này khơi nguồn từ tấm lòng chạnh thương của Đức Giêsu, cùng chút phần cộng tác của con người, tuy nhỏ bé nhưng mang một ý nghĩa quan trọng.

 Thiên Chúa luôn cần đến những đóng góp nho nhỏ của chúng ta. Năm chiếc bánh và hai con cá có thể nuôi sống hàng ngàn người qua bàn tay của Đức Giêsu. Chút sức mọn của chúng ta có thể làm nên những điều kỳ diệu nếu được đặt vào bàn tay của Thiên Chúa. Thế nên, không ngại sức lực chúng ta bé mọn, chỉ ngại chúng ta không muốn đóng góp chút phần nhỏ của mình. Không ngại khả năng chúng ta giới hạn, chỉ ngại sự thờ ơ dửng dưng của chúng ta. Một hành vi bác ái nho nhỏ nhưng thật tâm vì Chúa, có thể làm thay đổi lòng người. Một nghĩa cử yêu thương bé nhỏ nhưng chân thành, có thể làm hoán cải cả cuộc đời của một ai đó.

Lạy Chúa, giữa một xã hội còn quá nhiều ngại ngần và e sợ, quá nhiều ích kỷ và cầu an, xin Chúa giúp chúng con biết can đảm và quảng đại dấn thân đem ánh sáng của Chúa bừng chiếu vào những mảng tối của xã hội, của cuộc đời và của tâm hồn con người ngày nay. Amen.  


Comments are closed.