Thứ Năm sau Chúa Nhật 2 Mùa Chay – Năm B

 

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 16, 19-31 “]

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: “Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng: “Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này. Abraham nói lại: “Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được”. Người đó lại nói: “Ðã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này”. Abraham đáp rằng: “Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài”. Người đó thưa: “Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải”. Nhưng Abraham bảo người ấy: “Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu”.

[/loichua]

 

[loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

Người phú hộ giàu có, sung túc vật chất nhưng lại không nhận ra, ngay bên cạnh mình người hành khất Ladarô nghèo khó, bệnh tật đang cần trợ giúp. Cũng như, hai người ở gần nhau, chỉ cách nhau một cánh cổng nhưng lại rất xa nhau. Cánh cửa ấy tượng trưng cho tấm lòng con người, thường đóng kín và tạo một khoảng cách của vô cảm, lạnh nhạt trước những đau khổ và nhu cầu của tha nhân. Nếu con người chỉ vui thú với vật chất và những hưởng thụ của thế gian thì khoảng cách giữa con người với nhau và với Thiên Chúa càng ngày càng xa; khi đó, con người đánh mất sự phong phú và ý nghĩa đích thực của cuộc sống mình.

Hãy biết chạnh lòng trước những Ladarô nghèo khó, bệnh tật trong cuộc sống. Họ là những anh chị em bị gạt ra bên lề của cộng đồng. Họ tuyệt vọng trước những con mắt kì thị và phải mang lấy những đau khổ không hề mong muốn. Mỗi người cần tập cho mình có một lương tâm ngay lành và một trái tim nhạy cảm để có thể nhận ra và đồng cảm với những đau khổ của những người sống xung quanh mình. Hãy chia sẻ và an ủi những người nghèo khổ như Chúa Giêsu đã luôn chia sẻ thân phận mỏng dòn của con người chúng ta.

Lạy Chúa, xin cho trái tim con không bị đóng kín và vô cảm trước những nhu cầu và của anh chị em nhưng luôn mở rộng với tấm lòng nhân ái sẻ chia. Amen.

[/loichua]

 

 

 

 

Comments are closed.