Thứ Năm sau Chúa Nhật 2 Mùa Chay – Ngày 16/03/2017

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 16, 19-31″]

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: “Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng: “Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này. Abraham nói lại: “Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được”. Người đó lại nói: “Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này”. Abraham đáp rằng: “Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài”. Người đó thưa: “Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải”. Nhưng Abraham bảo người ấy: “Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu”.

 

[/loichua]
[loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

DỬNG DƯNG

“Lại có một người nghèo khó tên là Ladarô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu” (Lc 16,20).

Qua phương tiện truyền thông, chắc hẳn nhiều người đã biết sự cố xảy ra vào ngày 04/12/2013 tại vòng xoay Tam Hiệp, TP.Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai: một xe chở bia bị tai nạn khi qua vòng xoay này. Thay vì giúp đỡ tài xế thì nhiều người lại dửng dưng và chạy ra «hôi của» trước sự van xin, khóc lóc và bất lực của bác tài. Thái độ dửng dưng ấy đã được thánh Luca đề cập đến trong Tin mừng hôm nay. Dù là một người giàu có, mặc toàn gấm vóc lụa là nhưng ông phú hộ chẳng ngó ngàn đến Ladarô, một người nghèo khó, mụn nhọt đầy người đang nằm trước cửa nhà ông. Quả vậy, trong khi ông ngày ngày yến tiệc linh đình thì trước cửa nhà vẫn còn đó một Ladarô đói khát, mong được ăn những thức ăn dư thừa hay các mẫu vụn từ bàn rơi xuống mà cũng không ai cho. Khoảng cách giữa ông phú hộ và người nghèo khổ là không xa, chỉ vài bước chân, nhưng sự ích kỷ, coi trọng của cải vật chất và thói quen hưởng thụ đã đã làm cho khoảng ấy một ngày một xa hơn và trở thành hỏa ngục, «đến nỗi bên này muốn qua bên kia cũng không được, mà bên đó muốn qua bên đây cũng không được». Cái tội của ông phú hộ không phải vì ông giàu có nhưng ông đã không sử dụng cơ hội, điều kiện Chúa ban mà giúp đỡ người chung quanh, để rồi chuốc lấy điều bất hạnh. Ngược lại, Chúa cũng khen Ladarô nghèo khó nhưng Chúa khen vì anh không mặc cảm về cảnh nghèo và sự thiếu thốn của mình, đồng thời anh có lòng tín thác và lòng cậy trông vào Thiên Chúa giữa cảnh khó khăn.

Con người có tính xã hội nên ta không chỉ sống cho riêng mình mà sống cùng và sống với người khác nữa. Quả vậy, chúng ta chỉ thực sự là người nếu ta sống với anh em mình, không phải ai xa lạ mà là những người chung quanh, người mà ta có dịp tiếp xúc hằng ngày. Có bao giờ ta dửng dưng, vô cảm trước những khó khăn của anh em không? Hay ta đã lẫn tránh mà không trợ giúp ai đó đang đói khát và ? Đôi khi chính lời nói, hành động và thái độ của ta vô tình tạo một hố ngăn cách giữa cộng đoàn. Mùa chay mời gọi chúng ta nhìn lại chính mình và nỗ lực tìm cách hàn gắn hố ngăn cách ấy, để nó không trở nên quá xâu và quá xa. Nỗ lực ấy phải được thể hiện bằng những việc làm trong cuộc sống hằng ngày. Đồng thời, chúng ta biết sử dụng của cải Chúa ban để giúp ích cho chính mình và cho tha nhân, bằng những việc làm bác ái.

Ngày nay, con người chỉ biết chính mình và dửng dưng với tha nhân. Xin cho mỗi người chúng ta biết sử dụng những ân huệ Chúa ban để quan tâm, sẻ chia và giúp đỡ mọi người bằng tất cả con tim mình.

[/loichua]

Comments are closed.