Khi ấy, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão rằng: “Có người trồng một vườn nho, rào dậu xung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp, đoạn cho tá điền thuê vườn nho và trẩy đi phương xa. “Ðến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến với tá điền thu phần hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này cũng bị chúng đánh vào đầu và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng giết. Ông còn sai nhiều người khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người thì bị chúng giết chết. “Ông chỉ còn lại một cậu con trai yêu quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, (vì) ông nghĩ rằng: “Chúng sẽ kiêng nể con trai ta”. Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: “Người thừa tự đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta”. Ðoạn chúng bắt cậu giết đi và quăng xác ra ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc đoạn Thánh Kinh này sao: “Tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành đá góc tường. Ðó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta”. Họ tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà đi.[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
“Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác.” (Mc 12, 9)
Khi đọc dụ ngôn này, chúng ta có cảm tưởng ông chủ vườn nho xem ra khờ khạo đến nhu nhược khi để bọn tá điền lộng hành, tự tung tự tác thực hiện những hành động tàn nhẫn đối với những đầy tớ được ông sai đi và một âm mưu độc ác cả với đứa con độc nhất của ông nữa. Phải chăng ông là người kém cạnh bất tài không thể làm gì trước dã tâm muốn chiếm đoạt vườn nho của bọn họ? Thiết nghĩ, ông không muốn dùng quyền lực để áp bức họ. Ông chờ đợi trong hy vọng rằng những người tá điền này sẽ nhớ lại sự tín nhiệm của ông khi trao cho họ vườn nho quý giá của mình. Ông tin tưởng họ là những tá điền trung tín và sẽ làm việc mang lại hoa lợi cho ông. Thế nhưng, đáp lại niềm hy vọng của ông lại là sự bất tín và lòng phản bội của họ.
Quả thật, chuyện xưa hơn hai ngàn năm vẫn còn mang tính thời sự cho ngày nay. Bởi lẽ, những tên tá điền ác nhân vẫn còn len lỏi vào mọi khía cạnh đời sống chúng ta ẩn dưới thiên hình vạn trạng của lớp áo bên ngoài. Cũng chỉ vì lười biếng hay là tham một tí tiền, một tí quyền, một tí danh… mà có những con người sẵn sàng đánh đổi đi tài năng, thời gian quý báu Chúa ban, đánh đổi đi tình thương gia đình, tình thân bằng hữu và có thể là cả khối tình người… đến lúc nhận ra rằng mình được quá ít mà mất đi quá nhiều thì đã quá muộn màng. Chính vì vậy, để khỏi phải cay đắng thốt lên hai chữ “giá như…” thì chúng ta hãy thử hỏi lòng mình xem đâu là cùng đích của đời tôi? Nó có đáng để tôi đánh đổi mọi thứ hay không? Và nó có giúp tôi đi đến “hạnh phúc” thật sự hay không? Thiên Chúa là Đấng công chính và nhân từ, Người ban cho chúng ta tự do và muốn chúng ta dùng tự do mà sử dụng những quà tặng Người ban để sinh lợi cho bản thân và tha nhân. Thế nên, chúng ta không thể vẫn tiếp tục lãnh nhận quà tặng mà không sinh lợi hoặc tệ hơn nữa là chỉ sinh những quả nho dại chua chát. Lúc đó, Người sẽ lấy đi mà đem cho những người khác.
Lạy Chúa, giữa một thế giới đề cao giá trị của đồng tiền và đam mê chạy theo danh, lợi, thú, xin ban cho chúng con một tâm hồn thanh thoát và nhẹ nhàng để vượt lên những toan tính nhỏ nhen về những lợi lộc thấp hèn. Xin chiếu rọi vào tâm hồn chúng con ánh sáng của từ bi và nhân ái để chúng con cảm thông, sẻ chia những nhọc nhằn của anh em. Trên hết, xin ban cho chúng con một lương tâm ngay thẳng để chúng con biết điều nào tốt, điều nào thánh thiện và điều nào hoàn hảo theo ý Chúa. Amen.