Khi ấy, Chúa Giêsu vừa lên đường, thì một người chạy lại, quỳ gối xuống trước Người và hỏi: “Lạy Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sống đời đời?” Chúa Giêsu trả lời: “Sao ngươi gọi Ta là nhân lành? Chẳng có ai là nhân lành, trừ một mình Thiên Chúa. Ngươi đã biết các giới răn: đừng ngoại tình, đừng giết người, đừng trộm cắp, đừng làm chứng gian, đừng lường gạt, hãy thảo kính cha mẹ”. Người ấy thưa: “Lạy Thầy, những điều đó tôi đã giữ từ thuở nhỏ”. Bấy giờ Chúa Giêsu chăm chú nhìn người ấy và đem lòng thương mà bảo rằng: “Ngươi chỉ còn thiếu một điều là ngươi hãy đi bán tất cả gia tài, đem bố thí cho người nghèo khó và ngươi sẽ có một kho báu trên trời, rồi đến theo Ta”. Nhưng người ấy nghe những lời đó, thì sụ nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải. Lúc đó Chúa Giêsu nhìn chung quanh, và bảo các môn đệ rằng: “Những người giàu có vào nước Thiên Chúa khó biết bao”. Các môn đệ kinh ngạc vì những lời đó. Nhưng Chúa Giêsu lại nói tiếp và bảo các ông rằng: “Hỡi các con, những kẻ cậy dựa vào tiền bạc, thật khó mà vào nước Thiên Chúa biết bao. Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào nước Thiên Chúa”.
Các ông càng kinh ngạc hỏi nhau rằng: “Như vậy thì ai có thể được cứu độ?” Chúa Giêsu chăm chú nhìn các ông, và nói: “Ðối với loài người thì không thể được, nhưng không phải đối với Thiên Chúa, vì Thiên Chúa làm được mọi sự”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
“Chúa Giêsu vừa lên đường, thì một người chạy lại, quỳ gối xuống trước Người và hỏi: “Lạy Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sống đời đời?” (Mc10,17).
Cuộc sống hiện tại đang lôi kéo con người vào vòng xoáy của hưởng thụ vật chất. Hầu hết mọi suy nghĩ và hành động của con người đều nhắm tới tiền bạc, danh lợi và những thú vui thỏa mãn cuộc sống. Có nhiều lý do để biện minh cho lối sống này: cần có tiền bạc để dự phòng những lúc ốm đau, để giúp cho cuộc sống thoải mái tiện nghi hơn hoặc để có thế giá trong xã hội. Từ đó, người ta cứ lao vào tìm kiếm tiền tài, danh vọng và sinh ra nhiều tật xấu, tính ích kỷ, chỉ biết sống cho mình, chủ nghĩa cá nhân thăng hoa, lối sống hẹp hòi ăn sâu vào cuộc sống. Điều đó dẫn đến lối sống thiếu công bằng bác ái với mọi người xung quanh, gây ra những thảm hại đau thương.
Hôn nhân là giao ước tình yêu và không có lý do nào, dù mạnh mẽ đến đâu, có thể coi là chính đáng để ly dị hay bênh vực sự ly dị, vì điều ấy đi ngược Luật Chúa và Luật tự nhiên: “Thiên Chúa dựng nên con người có nam có nữ. Vì thế người đàn ông từ giã cha mẹ mình để kết hợp với vợ mình, và cả hai nên một. Như thế, họ không còn là hai nữa, mà chỉ là một. Bất cứ điều gì Thiên Chúa đã liên kết, không ai được quyền phân rẽ ”.
Tuy thế, suy cho cùng ta nhận ra rằng: dù cho có cố gắng tìm kiếm được của cải vật chất thật nhiều, rồi một ngày nào đó, nó cũng sẽ phải rời bỏ chúng mà ra đi, có cố níu kéo để giữ lấy chúng cũng không thể được. Ngược lại, có những thứ ta cần mang theo thì lại không đầu tư tìm kiếm, để đến phút cuối cuộc đời ta lại trắng tay. Những thứ đó là tình yêu, sự công bình bác ái, các nhân đức tốt lành, các việc lành phúc đức…
Của cải vật chất là điều cần thiết cho cuộc sống hôm nay nhưng không là cùng đích cho cuộc đời. Người khôn ngoan theo lẽ nước trời là người lo cuộc sống hôm nay nhưng không quên cuộc sống vĩnh cửu. Tốt nhất, hãy biến những của cải vật chất đời này là thứ có thể bị ten sét mối mọt thành của cải thiêng liêng là việc lành bác ái sẽ theo chúng ta đến cuộc sống mai sau.
Lạy Chúa, xin Chúa ban Thánh Thần của Ngài xuống để soi sáng giúp chúng con nhận ra rằng cuộc sống hiện không là tất cả. Cuộc sống đích thực là cuộc sống kéo dài đến vĩnh cửu và là cuộc sống trong tình yêu Chúa. Xin cho chúng con biết sống tình yêu Chúa ngay hôm nay để chuẩn bị cho chúng con sống trong tình yêu Chúa đến muôn đời. Xin Chúa cũng giúp chúng con sống theo tinh thần Tin Mừng Chúa dạy để cuộc sống của chúng con là dấu chứng cho mọi người về sự sống đời đời bên Chúa. Qua đó, chúng con giúp mọi người nhận ra Chúa mới chính là lẽ sống đích thật của mỗi cuộc đời chúng con. Amen.
[/loichua]