[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Ga 5,1-3a.5-16 “]
Hôm đó là ngày lễ của người Do-thái, Chúa Giê-su lên Giê-ru-sa-lem. Tại Giê-ru-sa-lem, gần Cửa Chiên, có một cái hồ, tiếng Do-thái gọi là Bết-sai-đa, chung quanh có năm hành lang. Trong các hành lang này, có rất nhiều người đau yếu, mù loà, què quặt, bất toại nằm la liệt. Trong số đó, có một người nằm đau liệt đã ba mươi tám năm. Khi Chúa Giê-su thấy người ấy nằm đó và biết anh đã đau từ lâu, liền hỏi : “Anh muốn được lành bệnh không”. Người đó thưa : “Thưa Ngài, tôi không được ai đem xuống hồ, mỗi khi nước động. Khi tôi lết tới, thì có người xuống trước tôi rồi”. Chúa Giê-su nói : “Anh hãy đứng dậy vác chõng mà về”. Tức khắc người ấy được lành bệnh. Anh ta vác chõng và đi. Nhưng hôm đó lại là ngày Sa-bát, nên người Do-thái bảo người vừa được khỏi bệnh rằng : “Hôm nay là ngày Sa-bát, anh không được phép vác chõng”. Anh ta trả lời : “Chính người chữa tôi lành bệnh bảo tôi : vác chõng mà đi”. Họ hỏi : “Ai là người đã bảo anh : vác chõng mà đi”. Nhưng kẻ đã được chữa lành không biết Người là ai, vì Chúa Giê-su đã lánh vào đám đông tụ tập nơi đó. Sau đó, Chúa Giê-su gặp anh ta trong đền thờ, Người nói : “Này, anh đã được lành bệnh, đừng phạm tội nữa, kẻo phải khốn khổ hơn trước”. Anh ta đi nói cho người Do-thái biết chính Chúa Giê-su là người đã chữa anh ta lành bệnh. Vì thế người Do-thái gây sự với Chúa Giê-su, vì Người đã làm như thế trong ngày Sa-bát.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
KHÁT VỌNG CỦA CON NGƯỜI
“Anh muốn được lành bệnh không ?” (x Ga 5, 6).
Bối cảnh Tin Mừng hôm nay giống khung cảnh một “bệnh viện dã chiến”: Có rất nhiều bệnh nhân, mắc đủ thứ bệnh, nằm ngổn ngang ở 5 hành lang, cạnh hồ Bếtsaiđa (x.Ga 5,1-3). Ai cũng chờ thiên thần xuống hồ khuấy nước lên vào một thời khắc nào đó, rồi “đua” thật nhanh tới mặt nước động trước tiên, để được lành bệnh. Tại cuộc đua ấy, có một bệnh nhân đau liệt, một cựu vận động viên bền bỉ đợi và đua suốt 38 năm.
Người đau liệt này không được hỗ trợ mang xuống hồ khi nước động (x.Ga 5,7). Bởi thế, những năm tháng sau này, mỗi dịp lễ, có lẽ người đau liệt vẫn cứ nằm đó, lầm lũi một mình nhìn về phía hồ nước, chờ đợi từng đợt sóng và nuôi hy vọng. Chúa Giêsu thấy và biết rõ tình trạng của anh nên hỏi: “Anh muốn được lành bệnh không ?” (Ga 5, 6). Ai cũng biết, sẽ có một phép lạ xảy ra sau câu hỏi của Chúa. Thế nhưng, chưa cần có phép lạ, thì cơ bản, câu hỏi của Chúa đã là một phép mầu – khoảnh khắc anh thấy được an ủi. Bởi với người đau liệt, nếu bệnh tật là thực tế phũ phàng, thì cuộc chiến “đơn thương độc mã” với bệnh tật còn đáng sợ và phũ phàng hơn. Kẻ thù là thời gian vẫn từng ngày bào mòn ý chí và nghị lực. Thiết tưởng, anh sẽ phải thi hành án “liệt cả đời”, thì Chúa đến tiếp thêm sức mạnh, thêm nghị lực và trao lại hơi ấm tình người tưởng đã nguội tắt trong anh, bằng tình thương của Chúa. Chúa nâng anh lên sau ngần ấy năm nằm chờ và không thôi khát vọng.
Cuộc đời con người cũng tựa như khung cảnh la liệt, ngổn ngang bệnh nhân nơi 5 hành lang chung quanh hồ Bếtsaiđa xưa. Nếu hồ nước động mang đến cơ hội hiếm hoi chữa lành cho một bệnh nhân nào đó mà thôi, thì chúng ta có quyền đặt hy vọng vào Đấng có thể cứu thoát tất cả mọi người. Đấng ấy là Đức Giêsu Kitô của chúng ta. Đấng đã không để tôi đi vào quên lãng. Ngài đã không để mỗi chúng ta đánh mất niềm tin và hy vọng. Ngài cấp phát “bài thuốc riêng”, cách thế riêng để mỗi người được điều trị đúng bệnh và đối diện với hoàn cảnh cụ thể của mình. Đó là Tin Mừng của người đau liệt 38 năm, với 2 cuộc gặp định mệnh và 1 bước ngoặt: Lần đầu gặp Chúa, anh vươn mình đứng lên với hình hài anh hằng mơ ước; lần thứ hai gặp Chúa, anh có một cuộc đời mới đích thực, toàn diện cả sức khỏe thể chất và linh hồn. Còn chính tôi, gặp Tin Mừng của Chúa Giêsu quá nhiều lần trong cuộc đời, tôi hy vọng gì và có bước ngoặt nào đang xảy ra?
Trong hành trình Mùa Chay, xin cho mỗi bệnh nhân, những người đau khổ và tất cả chúng con giữ vững niềm tin và hy vọng nơi Đức Giêsu. Nhờ đó, chúng con được an ủi, chữa lành và hưởng nếm ơn cứu độ của Chúa ngay từ đời này, và hạnh phúc cùng Chúa mai sau. Amen.
[/loichua]