[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Ga 20,11-18″]
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gioan
Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên thần hỏi bà: “Này bà, sao bà khóc?” Bà thưa: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!” Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. Đức Giê-su nói với bà: “Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói: “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” Đức Giê-su gọi bà: “Ma-ri-a!” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri: “Ráp-bu-ni!” (nghĩa là “Lạy Thầy”). Đức Giê-su bảo: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em”. Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
TÔI ĐÃ THẤY CHÚA
“Tôi đã thấy Chúa ” (Ga 20, 18)
Là con người, ai trong chúng ta cũng dễ rơi lệ khi đứng trước cái chết của người thân, nhất là sự ra đi của cha mẹ. Cũng vậy, Maria Mácđala đã khóc, bà khóc không chỉ vì người mình thương mến không còn nữa, nhưng còn là khóc cho thân phận mình trở nên bơ vơ, lạc lõng khi chỗ dựa tinh thần của bà đã mất. Mất Chúa đồng nghĩa với việc mất hết hy vọng, mất hết ý nghĩa của cuộc đời. Người ta vẫn thường nói “sau cơn mưa trời lại sáng”, quả thực, sau cơn mưa của nước mắt chia ly, của đau buồn thương nhớ chưa dứt, thì ánh sáng của sự sống đã bừng lên khi Chúa gọi bà bằng tên thân quen “Maria” qua giọng nói yêu thương ngày nào, và bà đã quay lại thưa ngay hai chữ “Lạy Thầy”, bởi vì trong lòng bà chỉ tồn tại giọng nói của duy một mình Thầy Giêsu mà bà luôn say mê lắng nghe. Sự quay lại của bà không một chút chần chừ, mà như một thói quen của hai người bạn rất thân gọi nhau, khiến bà nhận ra ngay là Chúa. Sự quay lại của bà, từ một nỗi đau đã biến thành niềm vui, thất vọng bỗng chốc chuyển thành hy vọng, đến nỗi bà đã chạy về chia sẻ cho các môn đệ “Tôi đã thấy Chúa” sau khi Chúa cho bà nhìn thấy Người cách tỏ tường.
Kinh nghiệm thấy Chúa nơi Maria Mácđala đã giúp bà lòng bừng cháy, chân bước nhanh loan báo Tin Mừng Phục Sinh. Với bà, Đức Giêsu là tất cả, cuộc đời bà xoay quanh một người mang tên Giêsu. Như Maria Mácđala, chúng ta được mời gọi để Chúa chiếm hữu toàn bộ thân xác cũng như tâm hồn, để Chúa chi phối mọi vui-buồn-sướng-khổ trong con người mình, thì chúng ta mới có khả năng thấy Người, và điều quan trọng là chúng ta phải ý thức sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mình, cũng như để Chúa hướng dẫn mọi hoạt động của mình, để rồi chúng ta cũng biết chia sẻ kinh nghiệm gặp Chúa cho những người sống chung quanh mình. Tuy nhiên, đôi khi Chúa muốn thực hiện cho chúng ta điều mới lạ, nhưng tâm trí chúng ta còn mờ tối, không dám mở lòng cho chính Ngài, không nhìn ra được các dấu hiệu Chúa gởi đến, làm sao chúng ta nhận ra Chúa được. Những lúc ấy nếu lắng lòng xuống, nếu chú tâm nghe tiếng gọi quen thuộc của Chúa từ sâu thẳm cõi lòng, nếu biết lắng nghe Lời Chúa, chúng ta sẽ nhận ra Chúa như bà Maria Madalena hôm nay, chúng ta sẽ vui sướng reo lên và đi loan báo rằng “Tôi đã thấy Chúa.”
Lạy Chúa, xin thêm sức cho chúng con, để chúng con dám ra khỏi mình, mà nghe được tiếng Chúa và nhận ra Chúa đang hiện diện bên chúng con, để nếu có ai hỏi: là một Ki-tô hữu, bạn thấy Chúa chưa? Lúc đó, chúng con sẽ tự hào trong Chúa, mà nói: “Hôm nay, tôi đã thấy Chúa”.
[/loichua]