Thứ 7 Tuần 2 Mùa Chay – Ngày 14/03/2020

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 15,1-3.11-32″]

Khi ấy, những người thâu thuế và những người tội lỗi đến gần Chúa Giêsu để nghe Người giảng. Thấy vậy, những người biệt phái và luật sĩ lẩm bẩm rằng: “Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi và cùng ngồi ăn uống với chúng”. Bấy giờ Người phán bảo họ dụ ngôn này:

Người kia có hai con trai. Ðứa em đến thưa cha rằng: ‘thưa cha, xin cha cho con phần gia tài thuộc về con’. Người cha liền chia gia tài cho các con. Ít ngày sau, người em thu nhặt tất cả tiền của mình trẩy đi miền xa và ở đó ăn chơi xa xỉ, phung phí hết tiền của. Khi nó tiêu hết tiền của, thì gặp nạn đói lớn trong miền đó và nó bắt đầu cảm thấy túng thiếu. Nó vào giúp việc cho một người trong miền, người này sai nó ra đồng chăn heo. Nó muốn ăn những đồ heo ăn cho đầy bụng, nhưng cũng không ai cho. Bấy giờ nó mới hồi tâm lại và tự nhủ: “Biết bao người làm công ở nhà cha tôi được ăn uống dư dật, còn tôi, tôi ở đây phải chết đói! Tôi muốn ra đi, trở về với cha tôi và thưa người rằng: ‘Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa, xin cha đối xử với con như một người làm công của cha’”. Vậy nó ra đi và trở về với cha nó. Khi nó còn ở đàng xa, cha nó chợt trông thấy, liền động lòng thương; ông chạy lại ôm choàng lấy cổ nó và hôn nó hồi lâu. Người con trai lúc đó thưa rằng: “Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa”. Nhưng người cha bảo các đầy tớ: “Mau mang áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu; hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và xỏ giầy vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn mừng, vì con ta đây đã chết, nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy”. Và người ta bắt đầu ăn uống linh đình.

“Người con cả đang ở ngoài đồng. Khi về gần đến nhà, nghe tiếng đàn hát và nhảy múa, anh gọi một tên đầy tớ để hỏi xem có chuyện gì. Tên đầy tớ nói: ‘Ðó là em cậu đã trở về và cha cậu đã giết con bê béo, vì thấy cậu ấy trở về mạnh khoẻ’”. Anh liền nổi giận và quyết định không vào nhà. Cha anh ra xin anh vào, nhưng anh trả lời: “Cha coi, đã bao nhiêu năm con hầu hạ cha, không hề trái lệnh cha một điều nào, mà không bao giờ cha cho riêng con một con bê nhỏ để ăn mừng với chúng bạn; còn thằng con của cha kia, sau khi phung phí hết tài sản của cha với bọn điếm nay trở về, thì cha lại sai làm thịt con bê béo ăn mừng nó”. Nhưng người cha bảo: “Hỡi con, con luôn ở với cha, và mọi sự của cha đều là của con. Nhưng phải ăn tiệc và vui mừng, vì em con đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy”.

 

[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

VỀ NHÀ, ĐÓN NHẬN LẠI TÌNH THƯƠNG CỦA CHA

“Vậy nó ra đi và trở về với cha nó” (Lc 15,20)

Nếu lần dở từng trang Kinh thánh, chúng ta luôn thấy lòng thương xót của Thiên Chúa dành cho nhân loại chúng ta. Lòng thương xót trải dài từ thời Cựu ước và được tỏ lộ hoàn toàn trong thời Tân ước nơi Đức Giêsu Kitô, Đấng là hiện thân của lòng thương xót. Ngài đến để đem loài người về nhà Cha, ngôi nhà của tình thương và tha thứ.

Ta thương xót đoàn lũ dân chúng này luôn là lời thổ lộ của Ngài với các môn đệ trên hành trình rao giảng Nước Thiên Chúa. Trong mọi việc, Ngài luôn làm mọi cách để cho mọi người có thể nhận biết về lòng thương xót của Chúa Cha. Và chính trong đoạn Tin mừng hôm nay, nương theo việc chất vấn của những người Biệt phát và luật sĩ về việc Người luôn tiếp đón những kẻ tội lỗi và ăn uống với họ, Đức Giêsu đã mạc khải không chỉ cho họ, mà còn cho chính mỗi người chúng ta một cách rõ nét lòng thương xót của Chúa Cha. Ngài không phải là một Thiên Chúa cứng cỏi và không biết thương xót, cũng không phải là một quan án chỉ biết lên án và trừng phạt. Ngài trao cho mỗi người quyền tự do sống theo ý muốn của bản thân họ chứ không hề gò ép một ai. Điều này được biểu lộ qua việc người cha trong dụ ngôn đã sẵn sàng chia cho người con thứ phần tài sản nó đòi ngay khi ông còn đang sống khỏe mạnh. Và ngay sau khi lãnh nhận phần gia sản của mình anh đã đi đến phương xa để tìm đến chân trời của sự tự do. Thế nhưng, tự do đâu chẳng thấy nhưng chỉ biết là khi đã phung phí hết chỗ tài sản của mình thì anh cũng đánh mất tự do của bản thân: “anh muốn ăn đồ heo ăn cho đầy bụng, nhưng cũng không ai cho” (Lc 15,16). Chính trong cảnh khốn khó đó, anh đã nhận ra tình thương mà cha đã dành cho anh biết bao lâu nay. Mà quyết tâm trở về mái nhà xưa của mình. Cho dù khi trở về nhà, có thể anh không còn là cậu chủ mà chỉ là kẻ làm công. Cho dù khi trở về anh sẽ phải đối diện với biết bao lời dị nghị, đàm tiếu từ những người xung quanh và thậm chí là cả người thân trong nhà. Nhưng với anh trong niềm tín thác vào sự nhân từ của cha, nhà là nơi mà anh có thể tìm lại một niềm hạnh phúc đã mất đi, và nhà cũng là nơi cho anh được tận hưởng không khí của một gia đình, một cộng đoàn. Anh đã quyết tâm trở về.

Chữ “nhà”, chỉ có ba ký tự nhưng lại chất chứa trong đó biết bao ý nghĩa. Bởi trong văn hoá Việt Nam, cũng như trong những nền văn hoá Châu Á, có lẽ không có từ ngữ nào đẹp cho bằng chữ “nhà”. Chữ ấy gói ghém tất cả những gì là thân thương và quý giá nhất trong trái tim của một con người, bao gồm không chỉ gia đình, họ hàng thân thuộc, mà cả nơi chôn nhau cắt rốn, quê hương xứ sở. Dù đi bất cứ đâu, người ta cũng mang theo bên mình chữ “nhà” . Đó là một nơi mà khi trở về ta sẽ tìm lại được sự bình an, ủ ấp. Không chỉ thế, mỗi người Kitô hữu chúng ta khi lãnh nhận Phép rửa, chúng ta được gia nhập vào gia đình Giáo hội, một ngôi nhà rộng lớn với biết bao là anh chị em và có một người Cha luôn bước theo mỗi người con của Ngài trong từng nhịp của cuộc sống. Ngài luôn chờ đợi và dang rộng vòng tay đón ta trở về sau những ngày lưu lạc phương xa. Ngài sẵn sàng thứ tha mọi yếu đuối của ta khi ta chạy đến xưng thú với Ngài nơi Bí tích Hòa giải. Nhờ đó, ta được hòa nhập lại với mọi người trong gia đình của mình và cùng với nhau, chúng ta cùng chia sẻ cho nhau những kinh nghiệm buồn vui đã qua, cũng như, nâng đỡ nhau trên hành trình sắp tới.

Lạy Cha, trong mùa Chay thánh này, xin cho mỗi người chúng con biết nhìn ra thận phận yếu đuối tội lỗi của mình, cũng như, nhận ra lòng thương xót của Cha luôn dành cho chúng con từ muôn thủa. Nhờ đó, chúng con sẽ can đảm đứng lên trở về với Cha, về lại với mái nhà của tình yêu và lòng thương xót. Amen.

[/loichua]

Comments are closed.