Thứ 6 Tuần 1 Mùa Vọng – Ngày 06/12/2019

Lời Chúa: Mt 9,27-31

Khi ấy, Chúa Giêsu đi ngang qua, có hai người mù chạy theo Chúa và kêu lớn tiếng rằng: “Hỡi Con vua Ðavít, xin thương chúng tôi”. Khi Chúa tới nhà, những người mù tiến lại gần Chúa. Chúa Giêsu phán bảo họ: “Các ngươi có tin rằng Ta có thể làm việc ấy không?” Họ thưa: “Lạy Thầy, có”. Bấy giờ Chúa sờ vào mắt họ và phán: “Các ngươi tin thế nào, thì hãy được như vậy”. Mắt họ liền mở ra, nhưng Chúa Giêsu truyền cho họ rằng: “Coi chừng, đừng cho ai biết”. Nhưng vừa ra đi, họ liền đồn tiếng Người trong khắp miền ấy.

 


Suy niệm

ĐƯỢC SÁNG

“Bấy giờ Chúa sờ vào mắt họ và phán: Các ngươi tin thế nào, thì hãy được như vậy”(Mt 9,29).

Theo khoa học, những người bị mù thì thính giác, xúc giác và trí tưởng tượng thường phát triển nhạy hơn những người bình thường. Họ dùng những giác quan này để cảm nhận và giao tiếp với thế giới chung quanh. Sự khiếm khuyết ấy khiến họ cảm nhận thế giới một cách đặc biệt và khác với chúng ta.

Hai người mù trong đoạn Tin Mừng đã nhận biết Chúa Giêsu và tin vào Ngài theo cách rất riêng. Họ cảm nhận và theo Chúa với toàn thể con người mình. Trước hết, họ bình tâm dùng đôi tai để nghe tiếng Chúa, nghe về những hành động của Ngài. Kế đến, khi đã cảm nhận được sự hiện diện và tin vào Ngài, họ dùng đôi chân để chạy theo Chúa dù không thấy, dùng môi miệng để lên tiếng cầu xin lòng thương xót của Chúa: “Hỡi con vua Đavít, xin thương chúng tôi” (Mt 9,27). Cuối cùng, khi được Chúa tra vấn: “Các ngươi có tin rằng Ta có thể làm việc ấy không” (Mt 9,28), họ dùng lý trí và trái tim để tuyên xưng niềm tin vào Chúa: “Lạy Thầy, có” (Mt 9,28) và rồi thinh lặng để Chúa hành động. Chúa đã chạm vào họ và chữa lành cho cả hai. Thời Chúa Giêsu, nhiều người sáng mắt nhưng đã không nhận ra sứ mệnh Thiên Sai của Chúa Giêsu. Họ được chứng kiến tận mắt những phép lạ nhưng vẫn không tin. Tại sao vậy? Thưa vì thành kiến và tự phụ về sự hiểu biết đã cản trở họ nhận ra Chúa. Chúa đã từng nói với những người Pharisêu: “Nếu các ông đui mù, thì các ông đã chẳng có tội. Nhưng giờ đây các ông nói rằng: ‘Chúng tôi thấy’, nên tội các ông vẫn còn” (Ga 9,41).

Hành trình đức tin của hai người mù đáng cho chúng ta học hỏi. Muốn cảm nhận được Chúa, ta không chỉ dừng lại ở những giác quan hay hiểu biết bên ngoài nhưng là một hành trình nội tâm. Cuộc sống hôm nay có nhiều lôi cuốn khiến ta khó cảm nhận được tiếng Chúa và sự hiện diện của Ngài. Thế nên, ta phải tập sống trong sự tĩnh lặng, dùng đôi tai và đôi mắt của tâm hồn để cảm nhận Chúa. Chỉ khi chấp nhận mù lòa trước những hình ảnh của thế gian, điếc lác trước tiếng gọi của các thế lực khác, ta mới cảm nhận được chính Chúa. Điều này chỉ có được khi ta biết dành giờ cho Chúa qua những giờ cầu nguyện, những phút hồi tâm. Chỉ khi lòng thật lặng và lắng, ta mới cảm nhận được Chúa, thấy Chúa, tiến lại gần Ngài với niềm tin và thinh lặng phó thác để Chúa hành động. Ngài sẽ động chạm đến tâm hồn ta, chữa lành những thương tích của ta, và làm cho ta được sáng để nhận ra Ngài đang hành động trong đời ta.

Lạy Chúa, giữa cuộc sống với biết bao ồn ào náo nhiệt con dễ bị cuốn vào vòng xoáy của nó mà quên mất Chúa. Xin Chúa cho con chấp nhận mù lòa trước thế gian để đón nhận ánh sáng quyền năng của Chúa. Xin cho con biết nuôi dưỡng mối thân tình với Chúa qua những giờ phút cầu nguyện, qua việc lắng nghe Lời Chúa và sự hiệp thông Thánh Thể, để đời con nên một với Chúa trong tình yêu. Amen!


Comments are closed.