[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 9, 1-6″]
Khi ấy, Chúa Giêsu gọi mười hai Tông đồ lại, ban cho các ông sức mạnh và quyền năng trên mọi ma quỷ và được chữa lành các bệnh tật. Đoạn Người sai các ông đi rao giảng nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân. Người bảo các ông rằng: “Khi đi đàng, các con đừng mang gì cả, chớ mang gậy và bị, bánh và tiền, cũng đừng mặc hai áo. Các con vào nhà nào, thì hãy ở lại đó, và đừng rời khỏi nơi ấy. Những ai không tiếp đón các con, thì khi rời bỏ thành đó, các con hãy giũ cả bụi chân lại, để làm chứng tố cáo họ”. Các ông liền đi rảo khắp các làng mạc, rao giảng Tin Mừng, và chữa lành bệnh tật khắp nơi.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
HÀNH TRANG TRÊN HÀNH TRÌNH LOAN BÁO NƯỚC TRỜI
“Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo.” (Lc 9, 3)
Hành trang, theo lẽ thường, là những gì cần thiết chuẩn bị cho một chuyến hành trình. Hành trình nào cũng cần có hành trang. Hành trang khi bước vào trường học, hành trang khi bước vào trường đời, hành trang của người lao động trí thức, hành trang của người lao động chân tay, tất cả là những phương tiện cần có. Còn hành trang của người môn đệ Chúa Giêsu trên hành trình loan báo Nước Trời là gì? Trong bài Tin Mừng hôm nay Chúa nói: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo” (Lc 9, 3).
Khi nói “Đừng mang”, phải chăng Chúa muốn các Tông đồ không cần bất kỳ một hành trang nào trên hành trình loan báo Nước Trời? “Đừng mang” ở đây được hiểu là đừng mang những tâm tình, thái độ quyến luyến phụ thuộc vào của cải vật chất. Vấn đề cốt lõi Chúa muốn nói với các Tông đồ, đó là phải hoàn toàn thanh thoát bên ngoài cũng như bên trong, tự do và nhất quán từ tư tưởng đến hành động, không để tâm trí bị phân tán bởi những bận tâm vật chất và điều tùy phụ, mà quên mất mục đích chính là loan báo Nước Trời. Như thế, hành trang của các Tông đồ trên hành trình loan báo Nước Trời không phải là chuyện ba lô trên vai và những điều bên ngoài, nhưng là hành trang bên trong, hành trang đó thấm nhập, thẩm thấu vào tâm hồn các Tông đồ và tỏa lan khắp nơi, đó chính là Tin Mừng. Tin Mừng đó chính là Chúa Giêsu và Nước Trời mà Chúa đã rao giảng, là ơn cứu độ. Như thế, hành trang của người môn đệ phải có là Tin Mừng và chất Tin Mừng thấm nhuần trên bản chất con người của mình. Hữu xạ tự nhiên hương, nơi nào có hoa thơm ngát thì nơi đó có ong và bướm, nơi nào có Tin Mừng thì nơi đó có niềm vui hạnh phúc thật. Nhưng làm sao để người môn đệ có được hành trang này trên hành trình loan báo Nước Trời? Chắc chắn rằng muốn có được Tin Mừng thì phải có sự tiếp xúc với Tin Mừng. Điều người môn đệ cần phải làm là sống các giá trị Tin Mừng, là gắn kết với Chúa trong tư tưởng, lời nói, hành động ở bất kỳ nơi đâu và bất cứ khi nào. Càng tiếp xúc nhiều với Tin Mừng thì càng có nhiều niềm vui; nơi nào càng nhiều niềm vui thì nơi đó càng hạnh phúc. Vì thế, hành trang mà người môn đệ phải có trên hành trình loan báo Nước Trời đó là niềm vui Tin Mừng.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con một tâm hồn thanh thoát và tự do trước mọi tạo vật để gắn bó và kết hợp với một mình Chúa. Ước gì với hành trang là Tin Mừng và cùng với đôi mắt nhân từ, lời nói cảm thông, đôi chân bước đến, đôi tay chia sẻ, và trái tim rộng mở của Chúa, chúng con sẽ được trở nên dấu chỉ về sự hiện diện sống động hữu hình của Nước Trời trong thế giới hôm nay. Amen.
[/loichua]