[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mc 5,21-43″]
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi ‘Ai chạm đến Ta?’” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi!”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
TIN ĐỂ ĐƯỢC CHỮA LÀNH
“Ông đừng sợ, hãy cứ tin” (Mc 5,36).
Nếu các Bác sĩ phải dùng nhiều loại thuốc để chữa bệnh, thì Chúa Giêsu, Người chỉ phán một lời với lòng tin ta sẽ được chữa lành như ơn xin.
Theo Thánh Phaolô, thần chết là kẻ thù cuối cùng của nhân loại (1Cr 15,26) và kẻ thù ấy không ai tránh khỏi. Thế nên, khi ông Giairô đối diện với cái chết của con gái, ông chỉ biết tin tưởng và đặt trọn hy vọng vào Chúa. Ông không xấu hổ mà can đảm sụp lạy van xin Người, vì ông biết Người là một vị Thầy trong dân Israel chữa được bệnh và cả mệnh cho con gái mình. Chính vì niềm tin mãnh liệt ấy mà Chúa đi về nhà và gia tăng niềm tin cho ông khi biết con ông đã chết: “đừng sợ, cứ tin”. Tuyệt vọng nhưng ông tin Chúa chỉ cần đặt tay trên con ông, nó sẽ sống lại. Ông càng thêm xác tín khi Chúa chữa lành một người phụ nữ bị băng huyết mười hai năm trên đường đi nhờ bà đã thâm tín: miễn tôi chạm tới áo Người tôi sẽ lành sạch và bà được như ý: “đức tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”. Nếu Chúa Giêsu đã phục sinh sự chết tinh thần cho người đàn bà băng huyết thì Người sẽ phục sinh sự chết thể lí cho con gái ông Giairô. Như vậy, hai phép lạ điểm tô một ngày thánh, lòng muôn người vui mừng vì chứng kiến Đức Giêsu là thầy thuốc tài giỏi.
Qua hai phép lạ Chúa làm mà thánh Maccô thuật lại, chúng ta xác tín: niềm tin Đức Giêsu sẽ giúp khám phá ra sự quan phòng và lòng thương xót của Thiên Chúa trên cuộc đời mỗi người. Phần ta có tin tưởng và cậy trông mỗi khi gặp thử thách trong cuộc đời lữ hành trần gian này không? Hay khi kém may mắn trong tình yêu, gặp khó khăn trong gia đình, việc làm ăn chúng ta khấn vái tứ phương, xin quẻ, bói toán…để tìm phép lạ nơi một thần minh chẳng cứu được ai. Qủa vậy, khi nhìn mọi sự bằng đôi mắt đức tin thì cuộc sống này là một phép lạ với bao điều ngỡ ngàng, mà ta phải thốt lên “kì công Chúa ôi thật vĩ đại ta thấy mình chan chứa niềm vui” (x.Tv 126,3). Hơn nữa, mỗi ngày ta được trực tiếp chứng kiến phép lạ trên bàn thờ khi ta chạm đến đến Mình Máu Thánh Người, bằng tay, bằng miệng, bằng rung động của trái tim. Nhưng có những lần đụng chạm hời hợt, máy móc vì thiếu lòng tin, tình yêu hay vì thói quen, nên chúng ta chưa cảm được ơn Chúa trong đời mình. Người đi qua đời ta mà không để lại một âm vang hay sự biến đổi nào cho bản thân. Đức Kitô vẫn có thể chữa lành bao thương tích: thể lý, tâm lý và luân lý mỗi ngày cho ta. Đôi khi, Người trao ban cả những dấu chỉ chữa lành và tìm lại được sự sống cách rõ ràng. Tuy nhiên, cần phải có đức tin, để có thể đọc được những dấu chỉ Thiên Chúa. Trong sự yếu đuối và giới hạn của mình, đức tin làm cho con người nhận ra quyền năng của Thiên Chúa và thấy Ngài kề bên những nỗi bất hạnh nhất của ta. Bởi khi đối diện với đau khổ và thất vọng, con người hướng nhìn lên trời cao nơi họ mong về. Do đó, ta xác tín rằng qua bao nỗi gian nan ân ban Chúa vẫn tuôn tràn cho cuộc sống chúng ta. Vì thế hãy cùng nhau lặn lội tìm đến bên Chúa Giêsu với niềm cậy trông, phó thác như ông Giairô và như người phụ nữ bị băng huyết. Đừng nửa tin, nửa ngờ mà vẫn tôn thờ Chúa trên cao nhưng lòng nơi nao xa vời.
Lạy Chúa, đã bao lần chúng con yếu đuối trong niềm tin, đã đi xa lòng thương xót của Chúa. Chúa đã đoái thương cứu chữa chúng con. Đã bao lần chúng con được Chúa chữa lành về thân xác và về tâm linh, đón nhận được biết bao ơn lành dù bản thân tội lỗi, bất xứng. Xin cho chúng con biết giới thiệu Chúa là thầy thuốc bậc nhất, và biết thông truyền ơn Chúa đến những người sống bên cạnh, để họ cũng được ơn chữa lành nhờ lòng tin như người phụ nữ, như con gái ông trưởng hội đường. Amen.
[/loichua]