Chúng Ta Hãy Mở Tiệc An Mừng (Lc 15,23) – Bài Giảng Lễ Chúa Nhật 24 Thường Niên – Năm C

Bài tin mừng hôm nay, chúng ta đã nghe và đọc rất nhiều lần. Một vài người có thể nghĩ rằng không còn gì để nói nữa. Thế nhưng, nó để lại cho chúng ta một tin mừng mà chúng ta không ngừng tiếp nhận. Điều khẩn thiết nhất, đó là thay đổi, một lần dứt khoát, hình ảnh mà chúng ta có về Thiên Chúa của chúng ta. Rất thường, chúng ta trình bày Người như là một vì Thiên Chúa cảnh sát, hăm dọa và báo oán, luôn sẵn sàng dò xét để bắt lỗi và trừng phạt chúng ta. Cái nhìn đó hoàn toàn ngược lại với điều mà tin mừng loan báo cho chúng ta.

Thật thế, tòan bài tin mừng hôm nay lặp đi lặp lại với chúng ta rằng Thiên Chúa của chúng ta là tình yêu. Và dường như một bài dụ ngôn không đủ, Chúa Giêsu kể ba dụ ngôn để cho chúng ta thấy Thiên Chúa là đấng tốt lành và thương xót như thế nào. Lòng thương xót tha thứ của Người thì vô hạn. Chỉ cần nhớ một điều là người tôi lỗi được yêu thương hơn người vô tội và cũng cần hiểu cho đúng: Thiên Chúa không thích tội lỗi. Người luôn luôn chống lại tội lỗi, nhưng yêu thương tất cả các tội nhân. Chúa Giêsu đã đến để tìm và cứu chữa những gì đã hư mất. Ngài như thầy thuốc không đến vì những người lành mạnh mà đến vì những người đau yếu. Mối quan tâm lớn của Ngài là chữa lành và đưa họ trở lại gia đình những người ki tô hữu.

Sự chữa lành và tìm kiếm ấy là điểm khởi hành cho một niềm vui vô biên trong trái tim của Thiên Chúa. Thiên Chúa như người Cha tốt lành nhất, Người yêu thương từng người cách riêng. Người yêu thương từng người chúng ta dường như thể chúng ta là những người duy nhất trên trần gian. Người gắn bó với chúng ta như của quí nhất của Người.

Chính vì thế mà khi sai Con là Chúa Giêsu đến thế gian, Thiên Chúa Cha truyền cho Chúa Giêsu là đừng để mất một người con nào trong chúng ta. Nỗi đau buồn lớn nhất của Người là một ai đó không nghe tiếng gọi của Người. Thiên Chúa sẽ khổ sở vô cùng khi nhìn thấy một đứa con xa rời tình yêu của Người. Bấy giờ Người làm tất cả mọi sự để tìm lại. Người luôn luôn sắp đặt trên đường những điều cần thiết để giúp nó hồi tâm và nghĩ đến tình yêu mà quay trở về. Chỉ cần đọc hoặc nghe một vài chứng từ của những người trở về để xác tín điều đó.

Tội nặng nề nhất không phải là bỏ đi hoặc sa ngã. Điều tệ hại nhất là tưởng rằng vì tội lỗi chúng ta, chúng ta không còn được Thiên Chúa yêu thương nữa, là nghĩ rằng Người không còn quan tâm đến chúng ta nữa. Thế mà trong chính lúc đó chúng ta được quan tâm nhất.

Bệnh phong hủi, bệnh đui mù của chúng ta lại là những lí do nữa khiến Người yêu thương chúng ta hơn. Tội đích thật là tin rằng chúng ta vĩnh viễn bị lọai trừ. Nhưng đối với Thiên Chúa, không bao giờ có tình trạng tuyệt vọng. Đành rằng tội lỗi làm cho chúng ta trở nên xấu xa, nhưng chúng ta vẫn còn là phần tử của một gia đình lớn gồm các ki tô hữu.

Tội đích thật là quay về chính mình. Như đứa con trai hoang đàng, chúng ta đang ở nơi xa. Chúng ta đi thật xa để trốn cái nhìn của Thiên Chúa. Ai lâm vào tình trạng đó thường có khuynh hướng coi mình như là một kẻ mạt hạng và đành chịu vậy. Nó không thấy điều kì diệu đang chờ đợi nó. Tội đích thật là sự tuyệt vọng bởi vì người ta tuyệt vọng về mình và về Thiên Chúa. Một ngày nọ, thánh Tê rê xa nói: “Còn tôi, nếu tôi đã phạm những tội ác, tôi vẫn giữ lòng tin tường bởi vì tôi biết chắc rằng tất cả núi tội lỗi đó chỉ như một giọt nước trong lò lửa nóng mà thôi”.

Trong gia đình của Thiên Chúa, chính Cha có sáng kiến. Người không chờ đợi các tội nhân tỏ dấu hối hận để tìm kiếm họ. Người không ngừng đi bước trước về phía chúng ta. Nhưng cũng như Ađam trong vuờn địa đàng trần gian, chúng ta có cám dỗ chạy trốn cái nhìn của Cha và che giấu sự hỗ thẹn của chúng ta. Trong trường hợp nầy cũng thế, tội đích thật chính là bịt tai lại trước lời mời gọi hối cải của Thiên Chúa, là không muốn được chữa lành và cũng không còn muốn đặt lại vấn đề nữa.

Đứa con hoang đàng hồi tâm. Nó ý thức tình trạng của nó. Nó đã quyết định chỗi dậy và về cùng Cha nó. Sự trở về nầy phát xuất từ những động cơ lợi lộc nhưng không sao. Trái lại, sự đau khổ mở mắt cho những người nào không muốn nhìn. Từ một điều xấu, Thiên Chúa luôn có thể làm nẩy sinh ra một điều lành. Tội đích thật là từ chối tin vào tình yêu, là nghĩ rằng chúng đã bị tiêu diệt, và vô phương cứu chữa.

Tội là một bất hạnh khủng khiếp. Nhưng toàn bài tin mừng hôm nay được soi sáng bởi một niềm vui lớn. Đó là niềm vui của người chăn chiên tìm lại được con chiên đi lạc: đó là niềm vui của người đàn bà tìm lại đồng bạc mình đánh mất. Và trên hết là niềm vui của Thiên Chúa khi tìm lại được đứa con đã mất. Người sung sướng đến độ phải mở tiệc ăn mừng. Đó là một tin vui cho những người tội lỗi chúng ta, vì nhiều khi thật khó mà tin rằng chúng ta được lãnh nhận không phải trả một đồng nào. Vì chúng ta quên rằng Đức Ki tô đã mang lấy tất cả nợ nần của chúng ta. Chỉ cần chỗi dậy và ngả mình vào đôi tay của Thiên Chúa.

Chúng ta hãy tạ ơn Chúa vì muôn ơn tha thứ mà chúng ta đã tiếp nhận và cầu nguyện cho những ngưởi đang cần đến; ước gì họ hãy tin tưởng đến cầu khẩn ơn tha thứ nơi đấng không đòi gì khác hơn là ban ơn cho họ.

Phục Vụ Lời ĐCV Xuân Lộc

Comments are closed.