[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mc 14,1-15,47″]
C. Vừa tảng sáng, các thượng tế hội nghị với các kỳ lão, luật sĩ và toàn thể công nghị. Họ đã trói Chúa Giêsu và giải nạp Người cho Philatô. Philatô hỏi Người:
S. “Ông có phải là vua dân Do-thái không?”
C. Chúa Giêsu đáp:
J. “Ông nói đúng!”
C. Và các thầy thượng tế cáo Người nhiều điều. Philatô lại hỏi Người rằng:
S. “Ông không trả lời gì ư? Hãy coi họ tố cáo Ông biết bao nhiêu điều!”
C. Nhưng Chúa Giêsu không trả lời gì thêm, khiến Philatô ngạc nhiên. Vào mỗi dịp lễ, quan có thói quen phóng thích cho dân một người tù tuỳ ý họ xin. Bấy giờ trong khám có tên Baraba bị giam cùng với những kẻ phiến loạn, vì chúng đã giết người trong cuộc khởi loạn. Dân chúng tiến lên Philatô xin ân xá theo như quan quen làm. Vậy Philatô hỏi:
S. “Các ngươi có muốn ta phóng thích cho các ngươi Vua dân Do-thái không?”
C. (Vì quan đã biết rõ do lòng ghen tương mà các thượng tế nộp Người). Nhưng dân xin quan phóng thích Baraba cho họ. Philatô bảo dân chúng rằng:
S. “Các ngươi muốn Ta làm gì cho vua dân Do-thái?”
C. Nhưng chúng lại kêu lên:
S. “Ðóng đinh nó đi!”
C. Philatô đáp lại:
S. “Người này đã làm gì nên tội?”
C. Song chúng càng la to hơn:
S. “Ðóng đinh nó đi!”
C. Sau cùng Philatô muốn vừa lòng dân, liền tha Baraba và trao Chúa Giêsu cho chúng đánh đòn và đóng đinh vào thập giá. Quân lính điệu Người vào sân tiền đường và tập họp cơ đội lại. Chúng mặc áo choàng đỏ cho Người, rồi quấn một vòng gai đặt trên đầu Người. Ðoạn chào Người rằng:
S. “Tâu Vua dân Do-thái”.
C. Rồi chúng lấy cây sậy đánh đầu Người, khạc nhổ vào Người và quỳ gối triều bái Người. Khi đã nhạo cười Người, chúng lột áo choàng đỏ ra, mặc y phục lại cho Người và chúng điệu Người đi đóng đinh vào thập giá. Chúng gặp một người qua đường, tên là Simon, quê ở Xyrênê, là thân phụ của Alexanđrô và Rôphô vừa ở ngoài đồng về, chúng bắt ông vác đỡ thập giá cho Người. Chúng điệu Người đến nơi kia gọi là Golgotha, nghĩa là Núi Sọ. Chúng cho Người uống rượu pha mộc dược, nhưng Người không uống. Chúng đóng đinh Người vào thập giá, rồi chúng chia nhau áo Người bằng cách bắt thăm xem ai được phần nào.
Vào lúc giờ thứ ba, chúng đã đóng đinh Người vào thập giá. Và có bản án ghi rằng: Vua dân Do Thái! Và cùng với Người, chúng đóng đinh hai tên trộm cướp vào thập giá, một đứa bên hữu, một đứa bên tả Người. Như vậy là ứng nghiệm lời Thánh Kinh rằng: Người đã bị liệt vào số những kẻ gian ác. Những người qua đường sỉ nhục Người, lắc đầu và nói:
S. “Kià! Kẻ phá đền thờ Thiên Chúa và xây lại trong ba ngày: hãy tự cứu mình xuống khỏi thập giá đi!”
C. Các thượng tế với các luật sĩ cũng nhạo báng Người và nói với nhau:
S. “Nó đã cứu được những kẻ khác mà không tự cứu mình! Bây giờ Ðấng Kitô Vua Israel, hãy xuống khỏi thập giá đi để chúng ta thấy mà tin nào!”
C. Cả những kẻ cùng chịu đóng đinh với Người cũng lăng nhục Người. Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín, tối tăm bao trùm toàn thể lãnh thổ. Và đến giờ thứ chín, Chúa Giêsu kêu lớn tiếng rằng:
J. “Eloi, Eloi, lema sabachtani!”
C. Nghĩa là:
J. “Lạy Chúa con, lạy Chúa con, Tại sao Chúa bỏ con!”
C. Có mấy người đứng đó nghe thấy liền nói rằng:
S. “Kìa, nó gọi Elia!”
C. Bấy giờ có kẻ chạy đi nhúng miếng bông biển đầy dấm và cuốn vào cây sậy và đưa lên cho Người uống mà rằng:
S. “Hãy đợi xem Elia có đến đem nó xuống không?”
C. Nhưng Chúa Giêsu kêu một tiếng lớn và trút hơi thở.
(Quỳ gối thinh lặng thờ lạy trong giây lát)
Màn trong đền thờ xé ra làm đôi từ trên xuống dưới. Viên sĩ quan đứng trước mặt Người thấy Người kêu lên và trút hơi thở như thế, liền nói rằng:
S. “Ðúng người này là Con Thiên Chúa!”
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
TIẾN VỀ VINH QUANG PHỤC SINH
“Philatô truyền đánh đòn Đức Giêsu, rồi trao họ đóng đinh vào thập giá” (Mc 15,15).
Vương triều Salômôn trị vì trong suốt 40 năm đã khiến khắp cõi thiên hạ kính nể. Từ đó, suốt bao thế kỷ, dân Do Thái những ngong ngóng đợi chờ thời kỳ huy hoàng của cha ông xưa sẽ trở lại với họ. Thời Chúa Giêsu, họ tin rằng Đấng Kitô sẽ đến và giúp họ thực hiện giấc mơ chính trị, hầu đập tan ách đô hộ của ngoại bang là đế quốc Rôma.
Thế nhưng, khi Đức Kitô đến, Ngài không thể đáp ứng sự kỳ vọng ấy của dân Israel. Tin mừng đã diễn tả: Ngài tiến vào thành Giêrusalem với dáng vẻ hiền từ, khiêm nhường trên lưng lừa con. Đám đông dân chúng, “Người vẫy lá, kẻ reo mừng”, tung hô Đấng Mêsia nhân danh Thiên Chúa mà đến. Ngài đã khiến họ thất vọng vì Ngài không đến trong vinh quang quyền lực. Đức Kitô chỉ tỏ vinh quang khi đến trong ngày Chúa Cha muốn, ngày phán xét thế gian. Từ đây, cuộc sáng tạo cũ sẽ được biến đổi thành trời mới, đất mới trong cuộc sáng tạo mới (x. Kh 21,1-4).
Sứ mệnh của Đức Giêsu chính là bước vào cuộc thương khó và phục sinh vinh hiển. Phục sinh ấy phải trả giá bằng nỗi đau đớn cùng cực của tình trạng cô đơn và sự chống đối, hiểu lầm và vu khống, khinh dể và phản bội. Song mọi nỗi đau thể xác và tinh thần ấy tô điểm cho vẻ đẹp vinh quang qua sự phó thác và vâng phục tuyệt đối nơi thánh ý Chúa Cha.
Lạy Chúa, ngày Chúa tiến vào Giêrusalem là ngày Chúa khởi sự cuộc đăng quang. Qua thập giá đau thương, Chúa đã phục sinh vinh quang. Phục sinh chính là con đường soi sáng cho cuộc đời chúng con hôm nay. Xin cho chúng con đừng sợ hãi khi phải mang khổ giá, bởi chỉ qua con đường thập giá, chúng con mới tới được cùng đích tình yêu là chính Chúa. Amen.
[/loichua]