Chúa Nhật III Mùa Phục Sinh – Ngày 26/04/2020

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 24,13-35″]

Cùng ngày thứ nhất trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm. Dọc đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra. Ðang khi họ nói truyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: “Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?” Một người tên là Clêophas trả lời: “Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giêrusalem mà không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay”. Chúa hỏi: “Việc gì thế?” Các ông thưa: “Sự việc liên can đến ông Giêsu quê thành Nadarét. Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu Israel. Các việc ấy đã xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rồi. Nhưng mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi, quả thật, đã làm chúng tôi lo sợ. Họ đến mồ từ tảng sáng. Và không thấy xác Người, họ trở về nói đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng: Người đang sống. Vài người trong chúng tôi cũng ra thăm mồ và thấy mọi sự đều đúng như lời các phụ nữ đã nói; còn Người thì họ không gặp”.

Bấy giờ Người bảo họ: “Ôi kẻ khờ dại chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Ðấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?” Ðoạn Người bắt đầu từ Môsê đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất cả các lời Kinh Thánh chỉ về Người. Khi gần đến làng hai ông định tới, Người giả vờ muốn đi xa hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn”. Người liền vào với các ông.

Ðang khi cùng các ông ngồi bàn, Người cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng ra và nhận ra Người. Ðoạn Người biến mất. Họ bảo nhau: “Phải chăng lòng chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta, khi Người đi đường đàm đạo và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta đó ư?” Ngay lúc ấy họ chỗi dậy trở về Giêrusalem, và gặp mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp. Họ bảo hai ông: “Thật Chúa đã sống lại, và đã hiện ra với Simon”. Hai ông cũng thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế nào.

 

[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

GẮN BÓ VỚI CHÚA ĐỂ THẤY NGÀI

“Người hỏi: ‘Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?’” (Lc 24,17)

Bài Tin Mừng hôm nay kể lại câu truyện về cuộc gặp gỡ của Đức Giêsu Phục Sinh và hai môn đệ của Ngài trên đường về làng Emmaus. Con đường làng Emmaus đã chứng kiến bước chân hân hoan ngày các ông cất bước ra đi theo Thầy, nay chính nó cũng thấy những bước chân mệt mỏi, buồn sầu thất vọng trong ngày trở về. Không buồn sao được khi giờ đây, các ông như những kẻ thua cuộc vì tất cả mọi dự tính cho tương lai đều trở thành mây khói. Không buồn sao được khi Thầy Giêsu mà các ông coi như vị tiên tri đầy quyền lực trong lời nói và hành động, lại chết nhục nhã trên cây thánh giá. Cảnh tượng nhục nhã trên đồi Golgotha hôm nào khác hoàn toàn với cảnh tượng đầy vinh quang khi Thầy Giêsu tiến vào thành Giêrusalem trong dịp mừng lễ Vượt Qua. Mới hôm nào dân chúng còn hát vang lời chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến, vậy mà chỉ vài hôm họ nguyền rủa, chê bai. Các ông thật đáng thương và tội nghiệp. Thế nhưng, có một nỗi buồn còn lớn hơn nỗi buồn của hai ông. Đó là nỗi buồn mà các thính giả dành cho hai ông khi Thầy Giêsu, Đấng mà các ông luôn ký thác niềm hy vọng, nay Ngài đang đi cạnh các ông, thế mà các ông không hay biết.

Thế giới ngày nay không thiếu những con người giống như hai môn đệ trên đường Emmaus xưa. Họ là những con người đau khổ luôn muốn tìm kiếm Thiên Chúa. Thế rồi, tìm hoài mà không thấy, họ đâm ra thất vọng đặc biệt là những lúc họ gặp khó khăn và đau khổ trong đời. Rất nhiều khi, họ không thấy bởi vì mắt của họ đã bị che mờ bởi những quyến rũ của danh, lợi, thú. Cũng có thể, họ tìm và đã thấy nhưng không chấp nhận Ngài bởi vì Ngài không giống Thiên Chúa trong tưởng tượng của họ. Thiên Chúa mà họ muốn là Thiên Chúa quyền uy, chiến thắng, chứ không phải một Thiên Chúa hiền lành, khiêm nhường. Đáng buồn thay, nếu không được mở mắt, kết cục của họ sẽ là những đau khổ triền miên và nặng nề nhất là nỗi đau của việc mất niềm hy vọng.

Trở nên người Kitô hữu là gia nhập vào đoàn người tìm kiếm Thiên Chúa. Thế nhưng, vẫn có thể là dù cố tìm nhưng chúng ta vẫn không thấy Ngài. Vì thế, câu truyện của hai môn đệ Emmaus có thể là bài học cho chúng ta. Các ông đã được Chúa mở mắt sau đã ở với Chúa Giêsu, lắng nghe Ngài cắt nghĩa Kinh thánh, cùng chia sẻ bữa ăn với Ngài. Đó cũng là phương cách để con người thời nay có thể được mở mắt ra và được đánh thức niềm hy vọng tưởng như bị chôn vùi. Thật đúng đắn để dành nhiều thời gian hơn trong ngày sống cho Thiên Chúa, qua việc tham dự Thánh lễ, làm các việc đạo đức, bác ái, hy sinh, cầu nguyện. Khi càng gần Chúa hơn, người ta càng có khả năng chạm được vào Ngài, nghe Ngài nói, được Ngài ủi an và thắp lên niềm hy vọng vào cuộc đời và con người.

Lạy Chúa, ngày nay, có rất nhiều thứ có thể dễ dàng che mờ đôi mắt tâm hồn chúng con và nhiều lúc khiến chúng con hụt hẫng, thất vọng khi không còn nhận ra Ngài hiện diện trong cuộc sống mình nữa. Xin Chúa ban ơn giúp sức để chúng con có đủ ý chí và nghị lực, nhờ đó can đảm từ bỏ những gì cản trở đôi mắt tâm hồn, hầu có khả năng thấy Ngài đang đồng hành với chúng con trong cuộc sống thường ngày.

[/loichua]

Comments are closed.