[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 20, 1-16a”]
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: “Nước Trời giống như chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình.Khi đã thỏa thuận với những người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông. Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng: “Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng đáng.” Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm như vậy. Đến khoảng giờ thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó thì bảo họ rằng: “Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?” Họ thưa rằng: “Vì không có ai thuê chúng tôi.” Ông bảo họ rằng: “Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta.”Đến chiều chủ vườn nho bảo người quản lý rằng: “Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công cho họ từ người đến sau hết tới người đến trước hết.”Vậy những người làm từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng.Tới phiên những người đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn; nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng. Đang khi lãnh tiền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: “Những người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao?”Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: “Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thỏa thuận với tôi một đồng sao?”Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn, nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng? Như thế, kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết.”
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
VUI VỚI PHẬN MÌNH
“Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thỏa thuận với tôi một đồng sao?”(Mt 20, 13)
Đây là câu trả lời của ông chủ cho những thắc mắc của những người thợ về đồng lương mà họ được hưởng. Dưới ánh sáng lời Chúa, chúng ta rút ra được bài học cho bản thân mình, có thể bạn đang thắc mắc điều gì với Chúa, nhưng Chúa nói với bạn: “hãy vui với phận mình đi”.
Theo dụ ngôn trong Tin Mừng hôm nay, gia chủ mướn thợ làm vườn nho vào những giờ khác nhau trong ngày: người tảng sáng, người lúc 9 giờ, một số khác nữa độ lúc 12 giờ trưa và 3 giờ chiều, những người cuối cùng khoảng 5giờ chiều. Thánh Grêgôriô Cả giải thích việc mời gọi vào những giờ khác nhau bằng cách nối kết với những giai đoạn khác nhau của cuộc đời: tuổi thơ ấu, thiếu niên, thanh niên và tuổi già. Ngài kết luận: “Mỗi người được kêu gọi nên thánh trong mỗi giai đoạn của cuộc đời. Tất cả và từng người được mời gọi làm việc để Nước Thiên Chúa được hiện trị, tuỳ theo ơn gọi và tình trạng, tuỳ theo đoàn sủng và tác vụ khác nhau. Đó là ân ban nhưng không của Thiên Chúa, đó là đường lối nhiệm mầu của Thiên Chúa”. Đường lối mà Tiên tri Isaia loan báo nơi bài đọc một: “Đường lối Thiên Chúa thì khác lối đường con người, tư tưởng của Thiên Chúa thì vượt xa tư tưởng loài người như trời cao với đất thấp”(x. Is 55, 8-9). Những gì chúng ta hiểu biết về Thiên Chúa có một khoảng cách mênh mông vô hạn, thế mà chúng ta lại dám than trách Chúa. Bởi Vậy, Thánh Phaolô khuyên dạy chúng ta nơi bài đọc hai: “Anh em hãy ăn ở sao cho xứng đáng với ơn huệ anh em đã lãnh nhận”(x. Pl 1, 27).Cách ăn ở xứng đáng mà ánh sáng Tin Mừng gợi lên cho chúng ta hôm nay là “hãy vui với phận mình, hãy vui với những gì chúng ta đang có, đang là”.
Những người thợ trong dụ ngôn Tin Mừng kêu trách ông chủ về những đồng lương mình đã thoả thuận: “Những người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao?”(Mt 20, 12)Lời than trách xem có vẻ hợp lý, bởi cứ lẽ thường: “làm nhiều thì hưởng nhiều, làm ít thì hưởng ít”. Nhưng bất hợp lý ở chỗ: bạn đã chẳng hợp đồng như thế sao? Chẳng lẽ ông chủ không có quyền cho người này người kia những gì ông ta muốn sao? Bạn có là chi mà than với trách? Thiên Chúa là thế! Người tốt lành và đại lượng, ban phát đồng đều ân sủng của người xuống trên mỗi người. Điều quan trọng là mỗi người có nhận ra ơn lành Chúa đã ban hay không? Chúng ta có vui với phận mình hay không?
Giờ này, lúc này mỗi người chúng ta tự vấn chính mình còn đang than trách Chúa điều gì? Con cố gắng rất nhiều, tại sao đợi mãi mà Chúa không ban cho con điều con xin? Tại sao Chúa ban cho người khác nhiều những khả năng, còn con đây thì chẳng được gì? Chúng ta có rất nhiều điều than phiền như thế, nhưng chúng ta đã quên đi rằng: dù một chấm, một phết, cả tóc trên đầu anh em cũng đã được đếm rồi, tất cả phải là hồng ân. Mỗi người đều nằm trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa. Sỡ dĩ Chúa muốn chúng ta như vậy để sinh lợi cho Chúa như những nén bạc Chúa trao, như cành nho phải sinh hoa trái.
Xin Chúa cho mỗi chúng ta dù thế nào đi chăng nữa, luôn nhận ra những ơn lành Chúa ban mà vui vẻ đón nhận mọi biến cố xảy đến trong cuộc đời và hăng hái xây dựng Nước Chúa trong cuộc sống hiện tại hôm nay. Chúng ta sẽ không than phiền nhưng hãy vui luôn trong Chúa.
[/loichua]