[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mc 5, 21-43″]
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi Ai chạm đến Ta?” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi!”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
SỐNG NIỀM TIN VÀ HY VỌNG
“Này con lòng tin của con cứu chữa con” (Mc 5, 34)
Cuộc sống con người luôn xoay vần với quy luật nhất quán là sinh – lão – bệnh- tử, mọi sự đều có thể xảy ra. Và quy luật này không dành riêng cho ai, cũng không loại trừ ai. Sinh ra ở đời, ta đầy tràn hy vọng nhưng đến khi đau khổ, bệnh tật ập đến ta lại thất vọng buồn chán. Thất vọng và hy vọng cũng là một điều gắn liền với phận người. Tin Mừng Maccô hôm nay thuật lại phép lạ Chúa Giêsu thực hiện cách bất ngờ, khi chữa bệnh cho một người phụ nữ bị băng huyết đã mười hai năm và một cho con gái đã chết của ông trưởng hội đường chỉ với một điều kiện hết sức giản dị, đó chính là niềm tin vào Chúa .
Thánh sử Máccô đã miêu tả khá chi tiết về tình trạng bệnh của một người phụ nữ: “Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều lần đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng”. Mười hai năm là một thời gian không quá dài, nhưng cũng đủ giết chết niềm hy vọng của người bệnh. Mười hai năm bị coi là là ô nhơ, không được đụng đến người khác. Mười hai năm chạy thầy chạy thuốc với hy vọng được khỏi bệnh. Nhưng càng hy vọng bao nhiêu thì bà lại càng thất vọng bấy nhiêu. Có lẽ, niềm hy vọng của bà đã dần tắt, thì bỗng dưng lóe lên một tia hy vọng. Một người mang tên Giêsu: uy lực trong lời nói, quyền năng trong việc cứu giúp bệnh nhân. Qủa thật, niềm khao khát được khỏi bệnh, cộng với niềm tin đơn sơ mà bà đặt vào nơi Chúa: “Tôi mà sờ được vào áo của Người thôi, là sẽ được cứu”. Chính niềm tin này đã thúc đẩy bà đến gần Chúa và chạm đến Người, bất chấp những luật lệ ngăn cấm, thậm chí nếu bị phát hiện bà có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chính vì thế, mà phép lạ đã xảy ra và bà được chữa lành bởi niềm tin.
Ngày nay, chúng ta đang hy vọng vào điều gì? Xã hội mà chúng ta đang sống dạy chúng ta tin vào điều gì? Hy vọng vào vật chất ư? Vật chất có tồn tại mãi? Hy vọng vào những người lãnh đạo? Họ có thực sự cho ta niềm hy vọng mà ta mong muốn? Hay họ cũng đang chới với khi từ bỏ Thiên Chúa- Đấng là chỗ dựa của họ? Đứng trước những chới với, những chông chênh của cuộc đời, chúng ta được mời gọi hãy đặt niềm tin và hy vọng vào nơi Chúa. Hy vọng mở cho ta một tia sáng, giúp ta chịu đựng những điều tồi tệ mà mình đang trải qua. Hy vọng mang lại cho ta sự sống. Hy vọng cho chúng ta thấy rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Ngài luôn gần gũi, luôn thấu hiểu đời sống con người. Vì thế, Ngài luôn sẵn sàng chia sẻ nỗi thống khổ và sự bất lực của con người, nếu mỗi người chúng ta biết tìm đến với Ngài.
Chúa đã dạy các môn đệ: “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này: hãy xuống biển mà mọc, nó cũng sẽ vâng lời anh em” (Lc 7,5-6 ). Lời Chúa hôm nay mời gọi mỗi người chúng ta hãy xét duyệt lại xem niềm tin của mình vào Thiên Chúa đang ở mức độ nào?
Lạy Chúa Giêsu, xin cho mỗi người chúng con hãy sống niềm tin của mình bằng một đời sống lành mạnh và kết hợp với Chúa mỗi ngày. Qua đó, chúng con hy vọng tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời và nhờ đức tin, chúng con có thể đứng vững trước những nghịch cảnh của cuộc sống. Amen.
[/loichua]