[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 8, 28 – 34″]
Khi ấy, Chúa Giêsu lên thuyền sang bờ bên kia, đến miền Giêrasa, thì gặp hai người bị quỷ ám từ các mồ mả đi ra; chúng hung dữ đến nỗi không ai dám qua lại đường ấy. Và chúng kêu lên rằng: “Lạy Ông Giêsu, Con Thiên Chúa, chúng tôi có can chi đến ông? Ông đến đây để hành hạ chúng tôi trước hạn định sao?” Cách đó không xa có một đàn heo lớn đang ăn. Các quỷ nài xin Người rằng: “Nếu ông đuổi chúng tôi ra khỏi đây, thì xin cho chúng tôi nhập vào đàn heo”. Người bảo chúng rằng: “Cứ đi”. Chúng liền ra khỏi, đi nhập vào đàn heo. Tức thì cả đàn heo, từ bờ dốc thẳng, nhào xuống biển và chết chìm dưới nước.
Các người chăn heo chạy trốn về thành, báo tin ấy và nói về các người bị quỷ ám. Thế là cả thành kéo ra đón Chúa Giêsu. Khi gặp Người, họ xin Người rời khỏi vùng của họ.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
THÁI ĐỘ TRƯỚC SỰ HIỆN DIỆN CỦA CHÚA
“Bấy giờ, cả thành ra đón Đức Giêsu, và khi gặp Người, họ xin Người rời khỏi vùng đất của họ” (Mt 8, 34).
Sự chào đời cách lạ lùng của Gioan Tẩy giả khiến người ta đặt ra câu hỏi: “Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây ?” (Lc 1,66). Còn sự hiện diện của Chúa Giêsu đưa đến hai thái độ căn bản. Một là thán phục, yêu mến: dân chúng khắp nơi lũ lượt kéo đến đi theo Người. Hai là từ chối, xa lánh như trong Tin Mừng hôm nay: người bị quỷ ám dữ tợn la lên: “Hỡi Con Thiên Chúa, chuyện chúng tôi can gì đến ông ? Chưa tới lúc mà ông đã đến đây làm khổ chúng tôi sao ?” và người dân trong miền Ga-đa-ra “khi gặp Người, họ xin Người rời khỏi vùng đất của họ” (Mt 8, 28-34).
Thái độ chối từ này đến từ đâu ? Phải chăng vì họ sợ uy quyền của Chúa Giêsu hay họ sợ thiệt hại vật chất. Tin Mừng Mátthêu không cho ta biết rõ lý do, nhưng cho thấy rõ: “họ xin Người rời khỏi vùng đất của họ” (Mt 8, 29.34). Theo lẽ tự nhiên, những suy nghĩ làm nên thái độ ứng xử, “lòng đầy miệng mới nói ra”, có thích ai thì muốn được ở gần, có yêu thì lòng luôn hướng về và muốn chiếm giữ. Chắc hẳn trong lòng người dân miền Gađara đã không có chỗ cho Chúa Giêsu, lòng của họ đang hướng về một điều gì đó ngoài Chúa, vì “kho tàng ở đâu thì lòng ở đó” (x. Mt 6, 21). Nhìn vào những người dân miền Gađara và soi chiếu vào lòng mình, người Kitô hữu có bao giờ có thái độ xin Chúa rời khỏi vùng đất của lòng mình, ra khỏi chuyện riêng của gia đình mình, ra khỏi cuộc đời mình, muốn tự mình giải quyết và định đoạt mọi sự ? Ta cần phải có thái độ nào đối với những trái ý và những điều hợp với lòng mình trước sự hiện diện của Chúa ?
Lạy Chúa,“lòng mỗi người, chính Chúa dựng nên, việc họ làm, Chúa thông suốt cả”( Tv 33,15). “Xin Chúa hướng lòng con nghiêng về thánh ý Chúa” để cho dù cuộc đời với những thăng trầm trong bất cứ hoàn cảnh nào, chúng con cũng luôn có thái độ chân thành mở ra đón nhận tất cả trước sự hiện diện của Chúa. Amen.
[/loichua]