Thứ 4 tuần I Mùa Vọng – Ngày 06/12/207

Lời Chúa: Mt 15,29-37

Khi ấy, Chúa Giêsu đến gần biển Galilêa, và Người lên ngồi trên núi; dân chúng lũ lượt đến cùng Người, đem theo kẻ câm, mù, què, liệt và nhiều người khác, và đặt họ dưới chân Người. Người đã chữa lành họ. Dân chúng kinh ngạc nhìn thấy kẻ câm nói được, người què bước đi, người đui lại thấy, và họ tôn vinh Thiên Chúa Israel.

Còn Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ mà phán: “Ta thương xót đoàn lũ này, vì đã ba ngày, họ ở lại với Ta, nhưng không có gì ăn. Ta không muốn cho họ về bụng đói, sợ họ té xỉu dọc đàng”. Các môn đệ thưa Người: “Chúng con lấy đâu đủ bánh trong hoang địa này mà cho ngần ấy dân chúng ăn no?” Chúa Giêsu nói với họ: “Các con có bao nhiêu chiếc bánh?” Họ thưa: “Có bảy chiếc, và ít con cá nhỏ”. Người truyền dân chúng ngồi xuống đất. Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy con cá, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các môn đệ đem cho dân chúng. Tất cả đều ăn no, và mảnh vụn còn lại người ta thu lượm được bảy thúng đầy. ĐSố người đã ăn lên tới bốn ngàn, không kẻ đàn bà con nít. Sau khi giải tán dân chúng, Người bước lên thuyền và đến địa phận Magađan.

 


Suy niệm

XÂY DỰNG THẾ GIỚI BẰNG TÌNH YÊU ĐỨC KI-TÔ

“Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về. sợ rằng họ bị xỉu dọc đường” (Mt 15, 32).

Sau ba ngày làm việc dù đã rất mệt mỏi, nhưng với tấm lòng mục tử chân chính, Đức Giê-su vẫn nhạy bén nhận ra sự khó khăn mà đám đông sẽ gặp phải nếu Người giải tán họ lúc này. Người biết mình sẽ phải làm gì để nâng đỡ họ. Trước khi thực hiện, Người lên tiếng khơi gợi với mong muốn nhận được sự đồng cảm, chung tay của các môn đệ. Thế nhưng, đổi lại Người chỉ nhận được nơi các ông câu trả lời với ý thoái thác, né tránh “chúng con lấy đâu ra ngần ấy bánh để cho họ ăn?”. Có thể sự mệt mỏi và bản tính ngại khó của phàm nhân đã làm cho các ông cảm thấy bất lực, và quên mất rằng Ai đang nói chuyện với mình, quên mất cảm giác quen thuộc đã từng xảy ra cùng với kết quả mỹ mãn mà Thầy mình đã làm.

Tâm trạng và thái độ của các môn đệ khi xưa đang ngày càng trở nên phổ biến trong xã hội hiện nay. Người ta ngại quan tâm để ý đến những vấn đề xung quanh mình vì sợ liên lụy, sợ phiền hà, sợ chuốc gánh nặng vào thân. Là những Ki-tô hữu, chúng ta được mời gọi sống và làm chứng cho tình yêu Thiên Chúa. Cuộc sống này đòi hỏi chúng ta nhiều khi phải can đảm đi ngược lại với những gì thế gian cho là đúng. Bước vào mùa Vọng, mùa của niềm hy vọng và chuẩn bị đón mừng Con Thiên Chúa Nhập Thể làm Người đem ơn cứu độ. Ước gì mỗi người Ki-tô hữu chúng ta cũng biết sống cách xứng hợp để mang lại niềm vui và hy vọng cho những người chúng ta gặp gỡ, nhất là những người đang phải sống trong cảnh nghèo khó, đau thương và cô quạnh. Chắc chắn những nỗ lực sống tốt trong ơn thánh Chúa của chúng ta, cũng sẽ dễ dàng trở nên gương sáng cho những người đang sống trong sự vô cảm, lệch lạc lương tâm biết nhận ra đâu là ý nghĩa đích thực của “Tình Yêu”.

Lạy Chúa, xin uốn lòng chúng con nên giống Trái Tim Chúa. Để nhờ đó chúng con được đập chung nhịp đập yêu thương của Ngài, là biết chạnh lòng và mau mắn nâng đỡ những người anh chị em đang phải sống trong những hoàn cảnh bi đát của đời sống vật chất cũng như tinh thần. Ngõ hầu công trình sáng tạo của Ngài ngày càng trở nên tươi đẹp, bình an và tràn ngập niềm vui. Amen


Comments are closed.