Thứ Bảy Tuần Thánh – Ngày 15/04/2017

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 28, 1–10″]

Qua chiều ngày Sabbat, khi ngày thứ nhất trong tuần vừa tảng sáng, Maria Mađalêna và bà Maria khác đến thăm mồ. Bỗng chốc đất chuyển mạnh vì Thiên Thần Chúa từ trời xuống và đến lăn tảng đá ra, rồi ngồi lên trên đó. Mặt Người sáng như chớp và áo Người trắng như tuyết. Vì thế những lính canh khiếp đảm run sợ và hầu như chết. Nhưng Thiên Thần lên tiếng và bảo các người nữ rằng: “Các bà đừng sợ. Ta biết các bà tìm Chúa Giêsu, Người đã chịu đóng đinh. Người không có ở đây vì Người đã sống lại như lời Người đã nói. Các bà hãy đến mà coi nơi đã đặt Người và đi ngay bảo các môn đệ Người rằng: Người đã sống lại, và kìa Người đến xứ Galilêa trước các ông: Ở đó các ông sẽ gặp Người. Đây Ta đã báo trước cho các bà hay”.

Hai bà vội ra khỏi mồ, vừa sợ lại vừa hớn hở vui mừng, chạy báo tin cho các môn đệ Người. Và này Chúa Giêsu đón gặp các bà, Người nói: “Chào các bà”. Các bà liền lại gần ôm chân Người và phục lạy. Bấy giờ Chúa Giêsu bảo: “Các bà đừng sợ. Hãy đi báo tin cho các anh em Ta phải trở về Galilêa, rồi ở đó, họ sẽ gặp Ta”.

 

[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

SỐNG NIỀM VUI PHỤC SINH

“Các bà vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin cho môn đệ Đức Giêsu hay” (Mt 28,8).

Bài Tin mừng hôm nay diễn tả tâm trạng của các phụ nữ khi ra mồ viếng xác Chúa. Họ ra đi trong lo âu, sợ hãi và buồn sầu, nhưng trở về trong niềm vui lớn lao. Họ đã là những người đầu tiên được gặp Chúa Giêsu Phục sinh, vì họ đã yêu Chúa nhiều.

Sau cái chết của Chúa Giêsu, những người từng theo Chúa sống trong bầu khí ảm đạm, sợ hãi. Các môn đệ thì tụ tập trong phòng đóng kín cửa, riêng có bà Maria Mácđala và một bà khác cũng gọi là Maria đã ra mộ Chúa từ sáng sớm vì họ muốn trông thấy xác Chúa lần cuối. Tình yêu Chúa đã thôi thúc các bà ra đi dù trên những đôi chân vẫn còn nặng trĩu những lo lắng và buồn sầu về cuộc tử nạn trước đó của Thầy. Nhưng một sự kiện lạ đã diễn ra: một thiên thần hiện ra, báo cho các bà biết Chúa đã Phục sinh. Sự kiện này đã làm cho lính canh mồ khiếp sợ đến chết ngất. Phần các phụ nữ, họ đã lên đường theo như lời thiên thần báo, dù sự vui mừng của họ vẫn còn pha lẫn lo sợ. Chính lúc đó, Chúa Giêsu Phục sinh đã hiện ra cho các bà được thấy, khiến nỗi sợ và sự nghi ngại hoàn toàn được thay thế bởi niềm vui mừng và hạnh phúc. Các bà đã vững tâm đi loan báo niềm vui Phục sinh cho các môn đệ của Chúa. Các bà đã yêu Chúa nhiều và đã là những chứng nhân đầu tiên về niềm vui Phục sinh.

Trong cuộc sống, chúng ta có nhiều nỗi sợ hãi, lo âu, nhất là những bận tâm về cơm, áo, gạo, tiền…Tất cả gây nên những sự bất an cho tâm hồn chúng ta. Đó có thể là vì chúng ta đã quên mình là người Kitô hữu, những người phải sống đức tin. Chúng ta xa rời Thiên Chúa là nguồn bình an khi chểnh mảng với việc thờ phượng và yêu mến Người. Vì thế, sự sợ hãi và lo âu đã chế ngự chúng ta, biến chúng ta trở thành bất lực trước những sóng gió cuộc đời. Niềm vui Phục Sinh mời gọi chúng ta nhìn lại hành trình đức tin của mình. Chúng ta hãy phó thác những nỗi sợ hãi và lo lắng trong cuộc sống cho Đấng đã chết và đã Phục Sinh, để được sống trong niềm vui và sự an bình thật sự.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã chết và đã sống lại để cứu độ chúng con. Xin cho chúng con luôn nhận ra tình yêu vô bờ của Chúa mà hết lòng sống vì Chúa, để niềm vui Phục Sinh luôn hiện diện trong đời sống chúng con và lan toả đến những người xung quanh chúng con. Amen.

[/loichua]

Comments are closed.