Thứ Ba sau Chúa Nhật 4 Thường Niên – Ngày 31/01/2017

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mc 5, 21 – 43″]

Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía. Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi “Ai chạm đến Ta?” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”. Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi!”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.

[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

“Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi” (Mc 5,35)

Tin là gắn bó với Thiên Chúa, phó thác mọi sự cho Ngài. Chúng ta đang sống trong xã hội văn minh, dư giả vật chất. Rất tiếc sự dư giả vật chất dẫn đến sự hưởng thụ, vui chơi, làm cho con người không tin hay ngày càng xa rời, đánh mất niềm tin vào Thiên Chúa, vì họ cho rằng có tiền của là có tất cả và có thể giải quyết được mọi chuyện. Nhưng Lời Chúa hôm nay nói cho chúng ta biết rằng, không phải có của cải là có tất cả; của cải không giải quyết được tất cả mọi chuyện, bằng chứng là người “đàn bà bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở chạy thầy, chạy thuốc đến tán gia bại sản mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác” (Mc 5,26). Bà đã quá khổ sở và thất vọng về việc chữa trị theo kiểu con người; bà cần đến một sức mạnh thực sự nên khi nghe đồn về Chúa Giê-su, bà tin và ao ước “Tôi chỉ sờ vào áo Người là được cứu” (Mc 5,28). Niềm tin đơn sơ từ đáy lòng của bà ngay lập tức đã được đền đáp, khi bà chạm được vào áo Người “ Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi bệnh” (Mc 5,34).

Đặc biệt việc “Tin” vào Chúa Giê-su đã làm cho người chết sống lại như đã xảy ra cho con gái ông trưởng hội đường, bên cạnh những người hàng xóm thất vọng trước cái chết của cô con gái ông: “con gái ông đã chết, làm phiền Thầy làm chi” (Mc 5,35). Sự ra đi vĩnh viễn của một người con đã làm cho nhiều gia đình ngày hôm nay khủng hoảng về đức tin và trách móc Chúa. Vậy mà ông trưởng hội đường, dù biết con gái đã chết, vẫn vững tin, vẫn bình tĩnh để nghe lời trấn an của Chúa Giê-su “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi” (Mc 5,35). Ông đã đặt tất cả niềm tin vào Chúa, và phó thác mọi sự cho Chúa, nhờ đó con gái của ông đã được Chúa cứu sống. Cũng vậy, ngày hôm nay nếu chúng ta không bị bệnh hay chết về thể lý, thì vẫn bị bệnh và chết về tâm hồn nếu chúng ta sống trong tội lỗi, bị cám dỗ và những đam mê xấu hành hạ. Khi đó, chúng ta hoàn toàn bất lực, nên chúng ta cần có đức tin, sự trợ lực của người khác, để đón nhận ơn bí tích Hòa Giải qua Hội Thánh, như cô con gái trong Tin Mừng cần sự trợ lực của người cha để đón nhận ơn phục sinh của Chúa. Qua bài tin mừng, ta thấy rõ sức mạnh của đức tin. Đức tin là điều kiện để chúng ta được Chúa ra tay cứu chữa. Đời sống Ki-tô hữu hoàn toàn tùy thuộc vào lòng tin của mỗi người.

Lạy Chúa! Dù là những Ki-tô hữu được lãnh nhận và giáo dục đức tin từ bé, chúng con vẫn bị những cám dỗ, trào lưu của xã hội hôm nay lôi cuốn đã làm cho đức tin của chúng con ngày càng giảm sút. Xin Chúa ban thêm lòng tin cho chúng con, để trong hoàn cảnh nào chúng con vẫn biết phó thác mọi sự trong tay Chúa. Amen.

[/loichua]

Comments are closed.