Thứ Tư Tuần II Mùa Chay – Ngày 03-03-2021

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 20,17-28″]

Khi ấy, Chúa Giê-su đi lên Giê-ru-sa-lem, đem riêng mười hai môn đệ đi theo. Dọc đường, Người nói với họ : “Này chúng ta lên Giê-ru-sa-lem và Con Người sẽ bị nộp cho các vị thượng tế và luật sĩ. Người ta sẽ lên án tử cho Người, sẽ nộp Người cho dân ngoại để chúng nhạo báng, đánh đòn, rồi treo Người lên thập giá, nhưng đến ngày thứ ba, Người sẽ sống lại”.

Bấy giờ bà mẹ các con ông Dê-bê-đê cùng với hai con đến gặp Người. Bà sấp mình xuống lạy Người, có ý xin Người điều chi đó. Người hỏi : “Bà muốn gì”. Bà ta thưa lại : “Xin Ngài hãy truyền cho hai con tôi đây được ngồi một đứa bên hữu, một đứa bên tả Ngài, trong Nước Ngài”. Chúa Giê-su đáp lại : “Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén mà ít nữa đây Ta sắp uống chăng”. Họ nói với Người : “Thưa được”. Người bảo họ : “Vậy các ngươi sẽ uống chén của Ta, còn việc ngồi bên hữu hay bên tả, thì không thuộc quyền Ta ban, nhưng Cha Ta đã chuẩn bị cho ai, thì người ấy mới được”. Nghe vậy, mười người kia tỏ ra bất bình với hai anh em: Chúa Giê-su gọi họ lại mà bảo : “Các con biết thủ lãnh của các dân tộc thì thống trị họ và những người làm lớn thì hành quyền trên họ. Giữa các con thì không được thế. Trong các con, ai muốn làm lớn, thì hãy phục vụ các con, và ai muốn cầm đầu trong các con, thì hãy làm tôi tớ các con. Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người”.

 

[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

THIÊN CHÚA CÚI XUỐNG THẬT GẦN VỚI CON NGƯỜI

“chúng ta cùng lên Giêrusalem và Con Người sẽ chịu đau khổ,
sẽ chết và ngày thứ ba sẽ sống lại” (Mt 20,18).

Vinh quang của con người là bước lên cao và tỏa sáng như những vì sao. Còn đối với Thiên Chúa, Người bước xuống với con người, tỏa sáng vinh quang ở tận cùng của đau khổ, bần hàn. Chúa Giêsu đã cúi xuống thật sâu với con người trong cuộc thương khó và bày tỏ vinh quang qua cuộc phục sinh. Đường Thập giá là đường vinh quang, vinh quang tỏa sáng ở tận cùng của sự tự hạ. Trong hành trình Mùa Chay, Giáo Hội mời gọi chúng ta hiểu và cùng bước đi với Chúa trên con đường Thập giá.

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu loan báo cho các môn đệ về cuộc thương khó và phục sinh của Người. Đây là lần thứ ba Chúa Giêsu loan báo, nhưng các môn đệ vẫn chưa hiểu rõ con đường đau khổ và vinh quang. Trong lần loan báo thứ nhất, các môn đệ không thể hiểu Đấng Messia của Thiên Chúa mà Phêrô vừa tuyên xưng lại phải chịu đau khổ. Trong lần thứ hai, các ông buồn phiền vì một vị Thầy quyền uy xua trừ tà thần không thể bị bắt bớ được. Và trong lần thứ ba, các môn đệ ngộ nhận vinh quang, đi tìm cho mình chỗ đứng quan trọng trong Nước của Người. Mọi sự khó hiểu dần sáng tỏ qua những lần hạ mình phục vụ của Chúa và tột cùng là cuộc khổ nạn của Người. Sự hạ mình phục vụ của Chúa Giêsu làm đảo lộn những quan niệm về vinh quang mà người đời quan niệm bấy lâu nay. Trong hành động rửa chân, Chúa Giêsu cúi xuống sát đất, hóa nên một người nô lệ, không phải để rửa “đầu, tay, thân”, nhưng rửa chân cho các môn đệ. Cúi như vậy chưa đủ, Chúa đã cúi xuống đến tận cùng khi chết tủi nhục trên Thập giá, với sự trần trụi và bản án của kẻ tử tội. Từ nơi tột cùng của Chúa Giêsu, Thiên Chúa đã tôn vinh Người, trao tặng vinh quang “trỗi vượt trên muôn ngàn danh hiệu”(Pl 2,9). Vinh quang đó không dành riêng Người, nhưng tỏa rạng đến những nơi và những kẻ Người đã yêu thương. Đó là vinh quang để nâng con người lên, để chiếu ánh vinh quang vào những nơi tối tăm, đau khổ.

Ai muốn được vinh quang với Chúa thì cùng uống chén đắng, cùng vác Thập giá với Người, thực hiện hành động cúi xuống, sống cho người khác. Đó là hành trình Mùa Chay khi chúng ta biết cúi xuống qua việc hãm mình và bác ái. Chúng ta hãm mình khi hãm dẹp ý muốn của mình trước ý muốn của Chúa, sấp mặt xuống đất trong thân phận tội lỗi mà thưa cùng Chúa: “Lạy Chúa, nếu Ngài muốn, xin làm cho con được sạch” (Lc 5,12). Chúng ta cúi xuống bên những người đau khổ, để cảm thông và nói rằng nỗi đau của bạn cũng là nỗi nhức nhối trong tim tôi. Chúng ta cúi xuống trong việc bác ái không chỉ để cho đi của cải, nhưng để lấy cái mình có mà nâng người khác lên, không phải cho đi trong sự cao ngạo của “đồng tiền lạnh tanh”, nhưng cúi xuống thắp lên bởi “đồng tiền xanh” của hy vọng, sưởi ấm bằng “đồng tiền nóng” của yêu thương.

“Thiên Chúa đối xử với dân như người nựng trẻ thơ, nâng lên áp vào má; cúi xuống gần nó mà đút cho nó ăn” (Hs 11,4). Xin Chúa cúi xuống mà tỏ lòng thương xót đến chúng ta là những kẻ tội lỗi, xin Người nâng chúng ta lên khỏi sa ngã, để được ở gần với Chúa mãi mãi.

[/loichua]

Comments are closed.