[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 1,5-25″]
Vào thời Hêrôđê làm vua xứ Giuđêa, có một tư tế tên là Giacaria, thuộc phiên ban Abia, và vợ ông bởi dòng dõi Aaron, tên là Elisabéth. Cả hai là người công chính trước mặt Thiên Chúa, ăn ở theo mọi giới răn và lề luật của Chúa, không ai trách được điều gì. Nhưng họ lại không con, vì Elisabéth son sẻ, và cả hai đã đến tuổi già.
Xảy ra khi Giacaria chu toàn chức vụ tư tế trước mặt Thiên Chúa, theo lượt của phiên mình như tục lệ hàng tư tế, ông bắt thăm và trúng việc vào cung thánh Chúa mà dâng hương. Ðang lúc toàn thể đám đông dân chúng cầu nguyện bên ngoài, trong giờ dâng hương.
Bấy giờ Thiên Thần Chúa hiện ra cùng ông, đứng bên phải hương án. Giacaria thấy vậy hoảng hốt, sự kinh hoàng đột nhập vào ông. Nhưng Thiên Thần nói với ông rằng: “Giacaria, đừng sợ, vì lời ngươi cầu nguyện đã được nhậm rồi. Elisabéth vợ ngươi sẽ hạ sinh cho ngươi một con trai, và ngươi sẽ gọi tên trẻ là Gioan. Ngươi sẽ được vui mừng hân hoan, và nhiều người cũng sẽ vui mừng, vì việc trẻ sinh ra. Vì trẻ nầy sẽ nên cao trọng trước mắt Chúa, sẽ không uống rượu và thức có men, sẽ được tràn đầy Thánh Thần ngay từ lòng mẹ, sẽ đem nhiều con cái Israel trở về cùng Chúa là Thiên Chúa. Trẻ nầy sẽ đi trước Người, trong thần trí và quyền lực của Elia, để đổi lòng dạ cha ông về với con cháu, kẻ ngổ nghịch về lại với lương tri của những người công chính, dọn cho Chúa một đoàn dân chuẩn bị”. Giacaria thưa với Thiên Thần rằng: “Làm sao tôi biết được, vì tôi đây đã già, và vợ tôi cũng đã cao niên?”
Thiên Thần liền đáp: “Ta là Gabriel, ta đứng chầu trước mặt Thiên Chúa, ta được sai đến nói với ngươi, và báo cho ngươi tin lành nầy.Thì đây, ngươi sẽ nín câm và không nói được, cho đến ngày các điều ấy xảy ra; bởi vì ngươi đã không tin lời ta, là những lời sẽ nên trọng khi đến thời của chúng”. Dân chúng đang trông đợi Giacaria, lấy làm lạ vì ông ở lâu trong cung thánh. Nhưng lúc ra, ông không nói được, và họ biết ông đã thấy điềm lạ trong cung thánh. Còn ông thì chỉ làm hiệu cho họ, và vẫn bị câm.
Khi những ngày thánh vụ của ông đã mãn, ông trở về nhà. Sau những ngày ấy, Elisabéth vợ ông thụ thai, và bà ẩn mình trong năm tháng, bà nói rằng: “Chúa đã làm cho tôi thế nầy, trong những ngày Người đoái thương, cất nổi khổ nhục tôi khỏi người đời”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
SÂN KHẤU CUỘC ĐỜI
“Trẻ nầy sẽ nên cao trọng trước mắt Chúa…, sẽ đem nhiều con cái Israel trở về cùng Chúa là Thiên Chúa” (Lc 1,15)
Ta ví cuộc đời như một sân khấu. Trên sân khấu ấy, ta đảm nhận một vai diễn mà đạo diễn là Thiên Chúa mời gọi ta cộng tác với Ngài trong những vai diễn mà Ngài đặt để cho ta. Sống trên đời, ta cố gắng hoàn thành vai diễn của mình cách tốt nhất có thể.
Dưới lăng kính đức tin Công Giáo, chúng ta xác tín trước khi lọt lòng mẹ, thậm chí trước khi thành hình trong dạ mẫu thân, Thiên Chúa đã thánh hóa và chọn gọi ta (x. Gr 1,5). Vì lẽ đó, Người biết trước những kẻ người sẽ chọn và ấn định cho họ ơn gọi riêng. Song dù theo đuổi ơn gọi nào đi nữa thì chỉ có một sứ mạng duy nhất là làm vinh danh Chúa và mưu tìm sự sống đời đời cho tha nhân bằng cách giúp họ nhận biết một Thiên Chúa chân thật và Đấng Ngài đã sai đến là Chúa Kitô (x. Ga 17,3) – Đấng là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống (x. Ga 14.6).
Sứ điệp lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta chiêm ngắm ơn gọi và sứ mạng của thủ lãnh Samson trong bài đọc 1 và thánh Gioan trong Tin Mừng. Qua biến cố truyền tin, sứ thần đã báo trước cho ông Dacaria biết trẻ Gioan – con ông “sẽ nên cao trọng trước mắt Chúa, sẽ không uống rượu và thức có men, sẽ được tràn đầy Thánh Thần ngay từ lòng mẹ, sẽ đem nhiều con cái Israel trở về cùng Chúa là Thiên Chúa” (Lc 1,15). Dưới nhãn quan cuộc đời là một sân khấu, thánh Gioan đã hoàn tất vai diễn của mình cách trọn hảo, khi đời sống và hoạt động của thánh nhân hoàn toàn tùy thuộc vào Thiên Chúa. Thật thế, dù danh tiếng của thánh nhân đang lên song ý thức sứ mạng của mình chỉ là người dọn đường cho Đấng Cứu Thế, thánh nhân đã tuyên bố giữa muôn dân chính Đức Giêsu Nazareth là Chiên Thiên Chúa, là Đấng gánh tội trần gian, là người mà thánh nhân đã và đang loan báo. Người cần phải được lớn lên, còn thánh nhân phải nhỏ lại (x. Ga 3,30).
Khi lãnh nhận phép Thánh Tẩy, nhờ Chúa Kitô chúng ta trở thành con Thiên Chúa. Vinh dự được làm con Thiên Chúa đòi buộc ta phải lớn lên mỗi ngày trong tình yêu của Ngài, trưởng thành hơn trong niềm tin cậy mến và nên đồng hình đồng dạng với Chúa Kitô – hiện thân của Tình Yêu. Nói cách khác, Chúa muốn ta sống đúng với phẩm giá là con của Cha trên trời, được cứu độ bằng máu của Chúa Kitô. Người muốn chúng ta phải là chính mính, là những diễn viễn chính chứ không phải làm những diễn viên đóng thế trên sân khấu cuộc đời.
Mỗi chúng ta có một và chỉ một cuộc đời để sống, ta sẽ chọn là diễn viên chính hay mãi làm diễn viên đóng thế? Để thành công trong vai diễn, trước hết, ta cần diễn xuất với tất cả những gì mình là. Ta đi vào vai diễn như đi vào chính cõi lòng sâu xa của mình để cảm nghiệm được tâm huyết mà Đạo Diễn đã đặt để trong kế hoạch của Ngài. Sau nữa, là lòng đam mê để hiện thực hóa tâm huyết của Đạo Diễn như lý tưởng đời mình.
Lạy Chúa, giữa những lo toan của cuộc sống, xin cho con biết nhận ra và sống tròn đầy ơn gọi của mình hầu làm vinh danh Chúa và mưu ích cho các linh hồn. Amen.
[/loichua]