[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 16,1-13″]
Tin mừng: Đức Giê-su còn nói với các môn đệ rằng : “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. Ông mới gọi anh ta đến mà bảo : ‘Tôi nghe người ta nói gì về anh đó? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa!’ Người quản gia liền nghĩ bụng : ‘Mình sẽ làm gì đây? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ!’”.
“Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất : ‘Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy? Người ấy đáp : ‘Một trăm thùng dầu ô-liu.’ Anh ta bảo : ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi. Rồi anh ta hỏi người khác : ‘Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy?’ Người ấy đáp : ‘Một ngàn giạ lúa.’ Anh ta bảo : ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi.’”
“Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.”
“Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu. Ai trung tín trong việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn. Vậy nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng Tiền Của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao phó của cải chân thật cho anh em? Và nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh em?”
“Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của được.”
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
KHÔN NGOAN TRONG VIỆC SỬ DỤNG CỦA CẢI BẤT CHÍNH
“Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu”.
Xã hội thời nào cũng có những sự bất công: cá lớn nuốt cá bé, người nghèo luôn bị thiệt thòi, ức hiếp, túng thiếu và bị gạt bên lề xã hội, đồng tiền luôn có vị trí số một trong các lựa chọn, người có quyền tìm cách trục lợi bất chính để làm đầy túi tiền của mình. Phải chăng, đồng tiền có sức mạnh vạn năng? Người có quyền hành nắm sự chi phối tối thượng? Trước thực trạng này, chúng ta cần làm gì để tạo một xã hội công bằng và bác ái?
Tin mừng hôm nay là câu trả lời thiết thực nhất cho những vấn nạn mà chúng ta đặt ra. Chúa Giêsu đưa ra câu chuyện người quản lý bất lương, nhưng biết khôn ngoan khi sử dụng của cải của ông chủ để làm lợi cho mình. Từ đó, cho ta hai bài học khi suy gẫm về điều Chúa Giêsu nhắc nhở.
Ở bài học đầu tiên, Chúa Giêsu ví Thiên Chúa tựa như ông chủ đích thực còn chúng ta là những người quản lý của cải mà ông chủ trao cho. Sự khẳng định này giúp chúng ta đừng nhầm lẫn nhằm đảo lộn bậc thang giá trị của cuộc sống. Sở dĩ có sự bất công, ức hiếp là vì sự nhầm lẫn căn bản này. Tiên tri A- mốt đã nặng lời khiển trách những kẻ bóc lột người nghèo khi họ nghĩ thầm rằng: “Bao giờ ngày mồng một qua đi cho ta còn bán lúa; bao giờ mới ngày Sa- bát, để ta bày thóc ra? Ta sẽ làm cho cái đấu nhỏ lại, cho quả cân nặng thêm; Ta sẽ làm lệch cán cân để đánh lừa thiên hạ. Ta sẽ lấy tiền bạc mua đứa cơ bần, đem đôi dép đổi lấy tên cùng khổ; cả lúa nát gạo mục, ta cũng đem ra bán” ( Am 8,5-6). Tiên tri A-mốt nhắc cho họ nhớ rằng Thiên Chúa nhớ hết những hành động của họ, bởi Thiên Chúa là Đấng quyền năng và Người là chủ của mọi loài Người dựng nên.
Bài học thứ hai mà Chúa Giêsu muốn dạy ta: hãy dùng tiền của mau qua mà mua lấy tình nghĩa đời đời. Hành động bác ái này xuất từ một tâm hồn biết nghĩ đến nhu cầu của người khác, coi người khác trọng hơn mình (x. Rm 12,10). Sự quảng đại biết cho đi những của cải để giúp đỡ người khác là làm giàu trước mặt Thiên Chúa. Tiền của, công danh, quyền lực tất cả đều là của Chúa ban và mọi sự đều là hư vô trước mặt Thiên Chúa, chỉ còn lại là tình nghĩa mà con người dành cho nhau (x. 1Cr 13,1-13). Trong thư viết cho môn đệ thân tín Timôthê, Thánh Phaolô khuyên nhủ các vua chúa và tất cả những người cầm quyền hãy sống thật đạo đức và nghiêm chỉnh, để xây dựng một xã hội thắm đượm tình huynh đệ, đem đến an cư lạc nghiệp cho dân chúng.
Lạy Thiên Chúa của con, xin mở mắt tâm hồn chúng con để con biết ai là chủ của đời con, và đâu là cùng đích cuộc đời con. Chúng con nhận biết rằng chỉ có Chúa mới là Ông Chủ và cùng đích cuộc đời con. Xin cho chúng con một trái tim mở rộng và trí khôn ngoan để biết dùng những của cải chóng qua đời này, mà trao ban cho những người thiếu thốn và túng nghèo hầu đáng được hưởng hạnh phúc thiên đàng mai sau.
[/loichua]