[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 16,19-31″]
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: “Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
‘Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này’. Abraham nói lại: ‘Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được’.
Người đó lại nói: ‘Ðã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này’. Abraham đáp rằng: ‘Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài’. Người đó thưa: ‘Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cả’. Nhưng Abraham bảo người ấy: ‘Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu'”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
YÊU THƯƠNG, ĐƯỜNG VỀ NƯỚC TRỜI
“Con đã được sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ” (Lc 16,25).
Mỗi người chúng ta thường mang trong lòng rất nhiều niềm khao khát. Có người khao khát có nhà lầu, xe hơi, đất đai rộng rãi, tiền xài thoải mái. Có người ước ao có một cuộc sống an nhàn, ngồi mát ăn bát vàng, không phải vất vả, đua tranh với đời. Có người chỉ mong muốn có một gia đình ấm êm, trên thuận dưới hòa, cả nhà thương nhau là đủ rồi. Khao khát trong lòng mỗi người có nhiều khác biệt, tuy nhiên có lẽ tất cả điều có chung một ước vọng. Đó là được vào Nước Trời sau khi chết. Nhưng vấn đề đặt ra, chúng ta phải sống thế nào để được vào Nước Trời mai sau khi đối diện với tòa phán xét của Thiên Chúa? Bài Tin Mừng hôm nay sẽ trả lời cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã kể cho người Pharisêu nghe câu chuyện dụ ngôn về người phú hộ và anh Lazarô. Câu chuyện đầy tình tiết gây ngạc nhiên. Ông phú hộ được miêu tả là một người giàu có, ăn mặc sang trọng, ngày ngày yến tiệc linh đình và ông chẳng phạm tội ác nào cả. Ông giống với hình ảnh của một người công chính được Thiên Chúa chúc phúc theo quan điểm Cựu Ước. Thế mà, kết cục ông bị sa hỏa ngục sau khi chết. Còn anh Lazarô, vừa nghèo đói, không nhà, đơn côi lại bị bệnh tật, ghẻ chốc đầy mình. Anh giống với hình ảnh người tội lỗi, bị Thiên Chúa chúc dữ trong Cựu Ước. Thế mà sau khi chết, anh lại được vào Nước Trời, ở trong lòng tổ phụ Abraham.
Nhưng qua câu chuyện dụ ngôn này, Chúa Giêsu muốn dạy cho người Pharisêu (vốn vị luật lệ) và chúng ta (vốn nhiều thiếu sót) về tiêu chuẩn phán xét duy nhất của Thiên Chúa đối với đời sống con người, đó chính là tình yêu. Người phú hộ sa hỏa ngục không phải vì ông giàu có, ông ăn mặc sang trọng hay ông tổ chức yến tiệc linh đình. Tội của người phú hộ là đã vô cảm trước đau khổ của anh Lazarô, đã không thương xót và cứu giúp anh Lazarô dù ông có dư khả năng để làm điều đó. Còn anh Lazarô được vào Nước Trời không phải vì anh đói khổ, bệnh tật, đáng thương mà bởi vì anh đã không oán trách Thiên Chúa vì cảnh khổ của mình và cũng không làm hại người khác dù là để cứu mình khỏi cảnh đau khổ ấy. Như vậy, qua câu chuyện dụ ngôn này, Chúa Giêsu đã dạy cho chúng ta không những về tiêu chuẩn vào Nước Trời là tình yêu mà còn cho chúng ta biết được hai phương diện của tình yêu ấy, đó là không làm hại tha nhân và làm sự lành cho người khác.
Khi nghe bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta có thể thầm trách người phú hộ sao sống vô tâm đến thế và thầm thương anh Lazarô sao chết thảm như vậy. Thế nhưng chúng ta vẫn thường cư xử đáng trách như người phú hộ và sống trong tình đáng thương hơn cả Lazarô trước mặt Thiên Chúa. chúng ta cư xử đáng trách như ông phú hộ khi chúng ta làm ngơ trước sự túng thiếu, đau khổ của những người thân, những người thân cận mà mình có khả năng cứu giúp họ. Chúng ta ở trong tình cảnh đáng thương hơn cả Lazarô khi chiều theo thói đời, sống giả dối, bất công, hãm hại anh chị em mình để tìm những tư lợi riêng cách ích kỷ. Mùa Chay là mùa sám hối để lãnh nhận ơn cứu độ và phần phúc nước trời mai sau. Chúng ta hãy tận dụng tâm tình mùa chay mà hoán cải đời sống theo mẫu gương Chúa Giêsu, Đấng đã yêu thương đến cùng, Đấng đã hi sinh cả mạng sống để đem lại sự sống đời đời cho chúng ta.
Lạy Chúa, Chúa đã phán: “Kẻ không yêu thương, thì ở lại trong sự chết; còn ai yêu thương anh em mình thì ở lại trong ánh sáng”. Xin cho chúng con không ngừng xây đắp tình yêu trong trái tim và ngoài cuộc sống, hầu có niềm hi vọng được ở lại trong ánh sáng sự sống của Chúa muôn đời. Amen.
[/loichua]