Thứ Ba sau Chúa Nhật 4 Thường Niên – Năm B

 [event] Thánh Blasiô và Thánh Ansgariô[/event]

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mc 5, 21-43 “]

Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía. Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi “Ai chạm đến Ta?” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”. Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi!”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.

 [/loichua]

[loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

 Nhìn thấy con gái hấp hối, ông trưởng hội đường đau xót thương con.Trong lúc tuyệt vọng ông nghĩ đến Chúa Giê-su như người duy nhất có thể cứu sống con mình. Đáp lại lòng tin của ông, Chúa Giê-su đến nhà và cứu sống cô bé. Chúa đã biến nỗi đau buồn thành niềm vui sướng, Ngài luôn đem tin mừng đến những người sầu khổ.

 Trong cuộc sống, khó khăn đau khổ bủa vây chúng ta nhiều đến nỗi, dưới cái nhìn của nhà Phật, “đời là bể khổ”. Có người khổ vì gia đình: cha mẹ khổ vì con, vợ chồng khổ vì nhau. Các bạn trẻ dù đang ở độ tuổi thanh xuân, tràn đầy sức sống cũng có những nỗi lo riêng họ: lo lắng cho học tập, công ăn việc làm, tình cảm… Đứng trước nỗi khổ, con người có những phản ứng khác nhau: có người lẩn trốn, bỏ chạy, có người mượn rượu để quên đi khó khăn… và có người can đảm đối mặt với những khó khăn. Lẩn trốn không phải là cách giải quyết, nó thể hiện sự nhút nhát của chúng ta. Nhưng trên thực tế nhiều khó khăn quá nặng nề, vượt quá khả năng giải quyết của ta. Lúc ấy ta hãy nhớ lại lời Chúa Giêsu: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin” (Mc 5,36). Đức Giêsu đã nhìn thấu tâm tư con người khi gặp khó khăn. Ngài đến trao cho họ phương thuốc vượt thắng là Đức Tin. Tin là dành phần cho Chúa hành động. Người Kitô hữu xác tín Chúa sẽ làm những gì tốt nhất cho mình vì Chúa là Cha chan chứa mến thương.

Lạy Chúa, Chúa biết chúng con yếu đuối, giới hạn. Chúa biết những khó khăn chúng con đang đối mặt. Con xin đặt trọn lòng tin nơi Chúa. Xin Chúa cũng cố lòng tin còn non yếu của chúng con. Amen. 

[/loichua]

Comments are closed.