[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 17,7-10″]
Khi ấy, Chúa Giêsu phán: “Ai trong các con có người đầy tớ cày bừa hay chăn súc vật ngoài đồng trở về liền bảo nó rằng: ‘Mau lên, hãy vào bàn dùng bữa’, mà trái lại không bảo nó rằng: ‘Hãy lo dọn bữa tối cho ta, hãy thắt lưng và hầu hạ ta cho đến khi ta ăn uống đã, sau đó ngươi mới ăn uống’? Chớ thì chủ nhà có phải mang ơn người đầy tớ, vì nó đã làm theo lệnh ông dạy không? Thầy nghĩ rằng không.
Phần các con cũng vậy, khi các con làm xong mọi điều đã truyền dạy các con, thì các con hãy nói rằng: ‘Chúng tôi là đầy tớ vô dụng, vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm’”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
TRỞ NÊN ĐẦY TỚ VÔ DỤNG CỦA CHÚA KITÔ
“Đối với anh em cũng vậy: khi làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi chỉ làm việc bổn phận mà thôi” (Lc 17,10).
Trong bối cảnh nước Do Thái thời Chúa Giêsu thì Người Đầy Tớ rất phổ biến. Người đầy tớ kém về địa vị trong xã hội và phải làm mọi công việc được chủ giao phó, từ việc nhỏ cho đến việc lớn. Công việc mà họ phải làm thì nhiều và nặng nhọc mà quyền lợi thì còn tùy vào người chủ.
Thế nhưng, theo Tin Mừng theo Thánh Luca hôm nay, Chúa Giêsu lại mời gọi các tông đồ trở nên những người đầy tớ, mà lại là những đầy tớ vô dụng!. Điều này mới nghe sao thật là ngược đời. Chúa Giêsu mời gọi các tông đồ làm việc không ngừng, cố gắng chu toàn hết sức có thể những việc phải làm, để rồi sau khi xong việc lại không nhận gì về phần mình, chỉ nhận đó là công việc bổn phận. Phải chăng Chúa Giêsu có ý thử thách các tông đồ, hay Ngài có ý coi thường công lao các việc các ông đã làm? Câu trả lời là Chúa Giêsu hoàn toàn không có ý đó. Bởi lẽ, trước khi Ngài mời gọi các tông đồ sống và nhận mình là đầy tớ, thì chính Chúa Giêsu đã sống và trở nên tôi tớ trong việc hiến mình để phục vụ người khác. Ngài mời gọi các tông đồ đi theo con đường mà Ngài đi, hành xử theo như Ngài và hãy có tinh thần khiêm tốn như Ngài. Cuộc sống của Chúa Giêsu tại trần thế đã minh chứng rõ ràng cho điều Ngài mời gọi. Ngài đã ở giữa con người như một người hầu bàn (x. Lc 22,27); trong Bữa Tiệc Ly, tuy là Thầy là Chúa, mà Ngài đã chỗi dậy, cởi bỏ áo ngoài, lấy khăn thắt lưng, đổ nước vào chậu và rửa chân cho các môn đệ (Ga 13,4-5), và Ngài đã hiến tế chính Mình để trở nên của ăn, của uống cho muôn người; nhất là trong cuộc khổ nạn của Ngài: “Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người” (Mt 20,28).
Giờ đây, Chúa cũng mời gọi mọi người chúng ta trở nên người đầy tớ của Chúa, để phục vụ Chúa và mọi người ngay tại nơi mình đang sinh sống như Bài đọc 1 trích trong thư Thánh Phaolô gửi Titô nói tới (x. Tt 2,1-8). Nhưng trong thực tế, ta thấy nhiều người đang sống ngược lại với điều Chúa mời gọi. Cụ thể, họ thường tự hào, hãnh diện và khoe khoang về những điều mà họ có như trí óc, tài năng, sức khỏe, sắc đẹp, thành công… Họ cho rằng với những điều đó thì họ có một giá trị, địa vị, nhân phẩm trên những người khác. Họ ra sức dùng nó để thống trị và bắt người khác phải tùng phục mình. Một cách nào đó, họ trở nên những người chủ với khả năng ban phát các ơn cho ai tùy ý mình. Chính thực tế đó làm cho không ít người phải xót xa, đau lòng, cam chịu và nhiều khi buông xuôi khi nhìn đến những khó khăn, vất vả trong đời sống mà mình phải chịu. Cũng trong thực tế, chúng ta lại thấy không ít người dám hy sinh tất cả tiền tài, danh vọng, sức khỏe, tài năng, quyền lực để theo gương Chúa Giêsu, trở nên những tôi tớ của Chúa nhằm làm vinh danh Chúa và mưu ích cho các linh hồn như: Thánh Phanxicô Assisi, Thánh Phanxicô Saviê, Thánh Têrêsa Calcutta, v.v.
Là những người đã được lãnh nhận hồng ân ơn đức tin, chúng ta tin cùng đích của đời người là hạnh phúc bên Thiên Chúa trên thiên đàng, chứ không phải là những của cải vật chất mau qua chóng tàn ở đời này. Vậy, chúng ta hãy sống và thực hành niềm tin của mình theo lời mời gọi của Chúa, qua việc sống tiết độ, chừng mực, không nói xấu, không rượu chè say sưa, từ bỏ lối sống vô luân và những đam mê trần tục, mà sống công chính và đạo đức ở thế gian này (x. Tt 2, 1-8); và biết ý thức để quy hướng về Chúa mọi sự chứ không nhận về mình, bởi lẽ chúng ta sẽ không làm được gì nếu không được Chúa ban ơn (x. 1Cr 4,7).
Xin Chúa cho mỗi người chúng con lắng nghe được tiếng Chúa mời gọi và đáp trả lại lời Ngài, để từ đó biết dấn thân ra đi hăng say làm việc, phục vụ Chúa và mọi người theo gương hiền lành và khiêm nhường của Chúa Giêsu. Và khi hoàn tất công việc, chúng ta cũng tin tưởng, hạnh phúc mà thưa lên rằng: Con là đầy tớ vô dụng, con chỉ làm việc bổn phận đấy thôi. Amen.
[/loichua]