[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 16,19-31″]
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng: “Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này”. Abraham nói lại: “Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được”. Người đó lại nói: “Ðã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này”. Abraham đáp rằng: “Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài”. Người đó thưa: “Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải”. Nhưng Abraham bảo người ấy: “Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
SỰ VÔ CẢM – HỐ NGĂN CÁCH CON NGƯỜI VỚI THIÊN CHÚA
“Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được” (Lc 16,26).
Trong xã hội hôm nay, sự phân hóa giàu nghèo ngày càng rõ rệt. Chính sự phân hóa giàu nghèo ấy làm cho con người dễ có thái độ coi trọng kẻ giàu, khinh chê kẻ nghèo. Người ta có cảm giác người nghèo chỉ là những kẻ ăn bám xã hội. Nếu có giúp họ thì chỉ làm cớ cho họ thêm lười biếng. Lối suy nghĩ ấy dẫn đưa con người đến thái độ và lối sống vô cảm, tạo ra hố sâu ngăn cách giữa người với người, nhất là đối với những người nghèo khổ, bệnh hoạn tật nguyền.
Chính khi sống vô cảm thì con người tự mình tạo ra khoảng cách với nhau và với Thiên Chúa. Điều ấy được gợi lại qua dụ ngôn người phú hộ giàu có và anh Ladarô nghèo khó trong bài Tin Mừng. Dụ ngôn này diễn tả hai con người với hai hoàn cảnh trái ngược nhau. Ông phú hộ thì giàu có, sống trong nhung lụa, ngày ngày yến tiệc linh đình. Ông ta rất hạnh phúc và sung sướng với những gì mà mình đang có. Trái lại, anh nhà nghèo Lazarô, khố rách áo ôm, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, đang đau đớn vì bệnh tật, mong được hưởng chút canh thừa cơm cặn từ ông nhà giàu này. Tuy nhiên, khi cả hai qua đời, số phận của họ hoàn toàn đảo ngược: Ladarô được nâng lên để an nghỉ trong lòng Abraham, còn ông phú hộ phải chịu cảnh khổ nhục trong hỏa ngục. Cả trước và sau cái chết, giữa ông nhà giàu và anh Lazarô nghèo khó có một hố sâu ngăn cách vô hình. Ngay cả, cái chết cũng không thể xóa nhòa khoảng cách ấy. Lúc còn sống, ông nhà giàu đã tự mình tạo ra khoảng cách ấy với người nghèo bằng một lối sống vô cảm, thiếu liên đới, sống chết mặc bây. Mặc dù, ông không bóc lột, đàn áp hay gây ra bất cứ điều xấu xa, tệ hại cho Lazarô thế nhưng chính thái độ dửng dưng, vô cảm và bỏ qua những điều có thể làm của ông lại là điều kết án ông sau khi chết. Chính khoảng cách vô cảm ở đời này lại là bất hạnh ở đời sau, xa lìa Thiên Chúa.
Mùa Chay là thời gian để chúng ta xét lại cuộc sống của mình: liệu rằng chúng ta có đang sống ích kỷ và vô cảm với người khác? Không phải chỉ có làm điều xấu mới là tội, nhưng tránh không làm điều tốt cũng là tự mình tạo ra khoảng cách đối với Thiên Chúa và tha nhân. Khi mắt không để ý sự đau khổ, tâm hồn không chút xót thương đến người nghèo đói, lòng trắc ẩn không hề rung động trước bi thương của anh em đồng loại, sẽ tạo nên hố ngăn cách sâu thẳm giữa người với người. Từ đó làm cho con người cách xa với cội nguồn tình yêu, là chính Thiên Chúa. Do đó, mùa chay là thời gian thánh giúp chúng ta từ bỏ chính mình, biết sống quan tâm, nâng đỡ nhau bằng cách cho đi thời gian và vật chất để trở nên gần gũi hơn với Thiên Chúa và với tha nhân.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết mở rộng tâm hồn để sống cảm thông với những mảnh đời bất hạnh và xin cho chúng con cũng biết mở rộng bàn tay để chia san, nâng đỡ họ. Chính khi đụng chạm đến đau khổ của người khác là chúng con xóa bỏ hố ngăn cách để đến gần với Chúa hơn.
[/loichua]